Editor: Waveliterature Vietnam
Quá trình này tuy rằng không dài lâu nhưng đối với Trì Vi mà nói, chẳng khác nào sống một ngày bằng một năm.
Cô trơ mắt nhìn người đàn ông mở khóa ra.
Trì Vi cuộn mình lại, cả người chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, cô lúng túng nói: "Bạc Dạ Bạch, không cho phép nhìn!"
Cởi bộ đồ ướt sũng kia ra, cùng với khí ấm trong xe, lúc này Trì Vi cũng coi như là không lạnh lắm.
Chỉ có ánh mắt Bạc Dạ Bạch vẫn dừng ở phía trên khiến Trì Vi không thể nào lơ là.
"Có phải đại tiểu thư đã quên. Cái gì nên xem, không nên xem, từ lâu tôi đã thấy hết rồi không."
Giọng nói lạnh lùng mà còn nhấn mạnh phía sau đầy sự mờ ám.
"Bạc Dạ Bạch, đồ đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu!"
Trì Vi vừa mắng vừa không ngừng lắc lắc để che trốn.
Lớp da thịt như ngọc ngà, từng tấc như trời sinh trau chuốt, cố gắng chịu đựng cái ôm eo.
Bạc Dạ Bạch lành lạnh nhìn cô, cánh tay hạ thấp xuống thây Vi Vi hơi cứng đờ, thể hiện rõ sự ngăn cản.
Trong nháy mắt hành động của Bạc Dạ Bạch ngừng lại, nhìn cô rồi mở miệng: "Đại tiểu thư, cô không muốn sao."
Nghe xong Trì Vi ngước mắt lên nhìn anh ta, đáp lại từng chữ: " Không muốn, tôi không muốn! Bạc Dạ Bạch, tốt nhất là anh nên dừng lại, bằng không… Nếu anh dám ép buộc tôi thì nhất định tôi sẽ bắt anh trả giá thật đắt!"
"Đánh đổi cái gì."
Bạc Dạ Bạch chậm rãi cúi áp sát người cô, tiếng nói say sưa mê hoặc lòng người.
Trì Vi nghẹt thở, nghiêng đầu tách ra, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ: "Bạc Dạ Bạch, anh…"
"Nếu như vì đại tiểu thư mà phải trả giá thật lớn thì… Cũng đáng."
Câu nói của anh ta mạnh mẽ cắt ngang ý định đáp trả lại của Trì Vi.
Nhìn khuôn mặt hiền lành như một vị tiên của anh ta, dù không phải là lần đầu tiên được nghe nhưng Trì Vi vẫn không tài nào tiếp thu được những lời nói thô lỗ đó.
Đáng ra không phải là người nhiễm khói bụi của nhân gian nhưng lại một lần nữa rơi vào trần thế!
Cho nên ở tình cảnh hiện tại, cô làm sao có thể thoát thân.
Đầu óc Trì Vi hoảng loạn nhưng Trì Vi vẫn cố nghĩ ra cách.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên như tìm ra được cái gì đó để che, thật bất ngờ đó chính là bộ quần áo dự bị.
Cô run run, theo bản năng nhìn Bạc Dạ Bạch, xuất phát từ tay của anh ta: "Anh…"
Vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt một mảng mờ ảo, không hề có chút đam mê tình dục nào, chỉ nói thốt lên hai từ: "Thay đổi."
Bất chợt anh ta mở cửa, rời khỏi vị trí lái xe rồi đi đến nơi khác.
"Khặc khặc…"
Trì Vi ôm chặt bộ đồ dự bị, che khuất thân thể trần trụi, ngoan ngoãn ngồi yên ở trên xe.
Lúc này nghe được tiếng ho khan trầm trầm của người đàn ông, đôi mắt sáng biểu lộ một sự ngỡ ngàng.
Bạc Dạ Bạch… Đến cuối cùng đang nghĩ gì.
Lúc nãy, cô còn cho rằng… Anh ta thực sự muốn cưỡng ép bản thân!
Kết quả vào thời khác quan trọng, anh ta không hề làm ra chuyện bất lương nào, điều này khiến cô nghĩ mãi mà không thông.
Cũng không phải tiếc nuối anh ta có làm gì bản thân hay không, chỉ là từ dung mạo đến khí chất của bản thân… đều rất thu hút, nếu là nam nhân bình thường, làm sao lại không có phản ứng gì.
Không, cũng không đúng, anh ta cũng không phải là không có phản ứng gì.
Ít nhất trong lời nói cũng thể hiện chút mờ ám.
Sở dĩ Bạc Dạ Bạch dừng lại giữa chừng là bởi vì trong đầu đột nhiên lóe lên, cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân.
Tiếp đó, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trì Vi thả lỏng, thể hiện một sự phức tạp mà cũng rất thông cảm.
Vì cô biết, thân thể Bạc Dạ Bạch không khỏe, vốn bị bệnh tim bẩm sinh… Chuyện này cũng khó trách anh ta không có khả năng!
Còn nhớ vào đêm đính hôn, cũng chính tự anh ta cắt ngang chuyện đang làm vì bệnh tim tái phát, suýt chút nữa mất đi tính mạng.
Vì lẽ đó, phải chăng Bạc Dạ Bạch… không hề tốt?