Editor: Waveliterature Vietnam
Cánh tay Bạc Dạ Bạch nắm chặt tay lái, mu bàn tay nổi lên những mạch gân xanh nhạt, chắc là vì đã đè nén nhiều căng thẳng nên ánh mắt trở nên trầm đi, cố gắng khắc chế tâm tình, khiến người khác không thể dò xét.
Lúc này có chút đổ nát, phá hủy, diệt vong.
Dù có như vậy, anh ta vẫn chỉ mở miệng hỏi lại, giọng điệu say mê lòng người: "Đại tiểu thư, thật sự là một chút cũng không đợi được sao?"
Vừa hỏi, tay vừa đánh lái, đi đến một nơi hẻo lánh bên cạnh.
Không hiểu sao quả tim Trì Vi run lên, có cảm giác quái dị, chỉ là thực sự bản thân không thể chịu được nữa!
Thậm chí cô không thể nghi ngờ được, đành chấp nhận xuống xe, có thể đến được bệnh viện hay không thì vẫn chưa biết.
"Thật sự, tôi không chờ được nữa! Lão sư, anh có thể chấp nhận hay không. Lão sư…"
"Dừng lại."
Không đợi cô tiếp tục mềm giọng nũng nịu đột nhiên Bạc Dạ Bạch phanh xe lại.
Trong nháy mắt chiếc xe dừng lại.
Ở phía sau Trì Vi không để ý nên thân thể nhào về phía trước, cái trán kém chút nữa va vào.
Nhưng thật may Bạc Dạ Bạch đã kịp đưa tay ra sau ngăn không cho Trì Vi ngã xuống.
Sau đó đôi môi mỏng của anh ta nhàn nhàn hạ xuống một chữ: "Được."
Được cái gì.
Giữa muôn trùng mờ mịt, bản thân đang muốn suy nghĩ về cái gì đó.
Thì đột nhiên anh ta duỗi tay, lấy ra một hộp đồ ở phía trước.
Trì Vi còn chưa kịp nhìn xem trên đó viết gì thì anh ta đã giơ tay tắt đèn, tầm mắt rơi vào mờ nhạt.
Trì Vi thoáng nhìn thấy người đàn ông mở cửa xuống xe.
Đêm đông kéo tới, bên ngoài một mảng đen kịt, lúc này Trì Vi mới phát hiện vị trí mà Bạc Dạ Bạch dừng xe không phải hẻo lánh bình thường, xung quanh rất yên tĩnh và dường như không có một tiếng động nào.
Không rõ từ khi nào mà những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu râm ran trên mặt đất, đan dệt nên những âm thanh.
Đậu xe ở chỗ này, làm sao cô có thể đi bệnh viện.
"Lạch cạch…"
Đang mãi nghĩ thì đột nhiên cửa xe mở ra, dáng người đàn ông thon dài, ẩn hiện trong bóng tối, nhìn anh ta còn hơn hẳn ác ma nuốt chửng lòng người.
"Lão sư…"
Trì Vi vừa mới gọi tên rồi chuẩn bị bước xuống xe.
Thì ngay tiếp đó anh ta cúi người tiến vào trong xe, dáng người gầy gò chặn cô lại.
Không chỉ có như vậy, còn nói một lời bên tai: "Đại tiểu thư, trước tiên cô đừng suy nghĩ lung tung."
"Cái gì."
Trì Vi hoang mang, cô không rõ câu này mang nghĩa gì.
"Tôi đối với đại tiểu thư như vậy…"
Đột nhiên anh ta giải thích chữ "Lòng tốt", giọng nói như đã được xua đi băng giá, nhiễm thêm một vệt khàn khàn.
Trong nháy mắt Trì Vi đơ người, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Chẳng lẽ, anh ta thật sự…lừa dối mình!
"Vốn dĩ định quay về Giang Trạch bắt đầu lại. Dù sao thì không gian ở đây cũng không đủ, thật thiệt thòi cho đại tiểu thư…"
Những tia sáng bên trong đang dần phụt tắt, người đàn ông không hề che giấu nhớ nhung, cả con người như nóng lên, không còn giá lạnh như trước.
Lúc đầu Trì Vi lờ mờ bỏ qua nhưng khi cô nhận ra điều gì đó, đang định giơ tay từ chối thì ngay lập tức bị người đàn ông áp chế.
Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi của anh ta đang len lỏi vào kẽ hở của đôi môi, mười ngón tay đan vào nhau, dần dần hạ xuống chỗ dựa của ghế.
"Nếu không đợi được nữa? Không sao, tôi sẽ giúp đại tiểu thư thỏa mãn."
Bạc Dạ Bạch nói chuyện đầy bí ẩn, người anh ta đã cúi.
"Không phải tôi có ý này…"
Trì Vi hoảng hồn, vội vàng mở miệng giải thích.
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì đã bị anh ta cắt ngang.
Môi lưỡi quấn quýt vào nhau, nhưng cô vẫn nghe rõ lời anh ta nói: " Từ lúc bắt đầu, tôi chính là có ý này."
Đúng rồi, từ lúc mới bắt đầu, khi còn ở Xuân Giang Thu Dạ, gặp cô gái bị bỏ thuốc xà vào lồng ngực mình cầu cứu.
Giây phút đó, trong lòng anh ta đã nghĩ đến giờ khắc này.
"Tôi đã nghĩ như vậy đối với đại tiểu thư, từ rất lâu."