Editor: Waveliterature Vietnam
Bạc Dạ Bạch lạnh lùng nói chuyện, đôi mắt chớp một cái trông rất gian ác.
Dù rằng đang trong mật ngọt ái tình nhưng trên người anh ta cũng chẳng có chút cảm giác nào là sâu đậm.
Giống như, đối với anh ta mà nói, đây chỉ là một trò chơi khám phá bí mật… Đây là điều duy nhất mà hắn quan tâm!
"Tôi không biết, cũng không muốn biết! Bạc Dạ Bạch, tốt nhất bây giờ, lập tức, ngay lập tức thả tôi ra… Thả tôi ra! Anh có nghe thấy không."
Linh cảm như nguy hiểm sắp ập đến, lòng Trì Vi tràn đầy sợ sệt, luống cuống, kinh hoảng, cô cố gắng cuộn mình lại để bấu víu lấy chút an toàn.
"Đại tiểu thư, bây giờ cô không thể ngăn tôi được đâu."
Anh ta chỉ nhàn nhạt đáp, dù cho cô có chống cự như thế nào thì cũng gặp phải sự cưỡng ép của anh ta.
Trì Vi trợn tròn mắt lên, dường như khoảnh khắc này mới thực sự là nỗi tuyệt vọng lớn nhất đời cô.
Cố gắng duy trì tỉnh táo ở bên trong, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của hắn: "Chắc bây giờ đại tiểu thư cũng đủ tỉnh táo để nhận ra người đàn ông của mình là ai…"
Trì Vi không hiểu rõ ý của anh ta lắm, rõ ràng mình vẫn nằm ở thế bị động, không có một chút sức lực nào để có thể phản kháng, cảm thấy sự nguy hiểm đến tột cùng: "Ngươi là đồ khốn nạn, cầm thú, quái vật! Bạc Dạ Bạch, ngươi lại dám lợi dụng lúc ta gặp khó khăn…"
"Đại tiểu thư còn tỉnh táo để nhận ra, vậy thì… còn gì tốt hơn."
Lời này của anh ta rõ ràng là có ẩn ý.
Đột nhiên Trì Vi hiểu ra, thật sự điều anh ta muốn là gì, vừa định giải thích một chút: "Ngươi chờ ta một chút, trước tiên hãy nghe ta nói…"
"Trì Vi, cô nhớ tốt và lâu dài đấy, đây mới thực sự là "Ép buộc"…"
Cuối cùng lời cô còn chưa dứt thì Bạc Dạ Bạch đã trắng trợn cắt ngang.
Rất nhanh, một lần nữa hắn lại dính sát vào cô, mười ngón tay đan sát vào nhau.
Sau này… Hãy giải thích sau.
Đôi mắt sáng rực của Trì Vi rụt lại, khuôn mặt không còn một vệt máu nào, vầng trán mồ hôi chảy nhễ nhại, không ngờ anh ta không có chút kiêng dè nào với bản thân mình!
Đêm hôm ấy, loại cảm giác khổ sở kia dường như đang quay về.
Không thể tin được, lần thứ nhất, lần thứ hai… Người cô gặp vẫn là Bạc Dạ Bạch!
Nhưng then chốt ở chỗ, những người đàn ông khác chỉ đơn giản chạm vào bản thân cũng đã không chịu được, duy chỉ có Bạc Dạ Bạch, từ đầu đến cuối không hề sản sinh phản cảm.
Hay là vì cô không còn thời gian để suy nghĩ thêm chuyện gì.
Cái hôn trong bóng tối làm tầm mắt Trì Vi rơi vào mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ dung nhan của người đàn ông, chỉ thấy thần bí như một vị tiên, khiến người khác không phân biệt rõ được.
Tình ái dâng trào, quyến luyến tận xương.
Phía ngoài cửa xe mưa phùn liên miên không ngừng rơi xuống, tạo thành từng mảng âm thanh "Tí tách…" vang vọng.
Đối với Trì Vi, anh ta như một liều thuốc giải xua tan dần cơn nóng rực, cô nghe đâu đó mùi lãnh hương không ngừng quẩn quanh trong cánh mũi.
Không chỉ vậy, sự lạnh lẽo trên người anh ta còn cuốn sạch đi tất cả ý thức của cô.
Vô tình từ tôi mắt sáng như sao tràn đầy những giọt nước, chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt.
"Lẽ nào đại tiểu thư còn suy nghĩ lung tung… Cô vẫn chưa chấp nhận tôi sao."
Nhớ về khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của cô khi cười trên nỗi đau của người khác không lâu, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt hỏi.
"Muốn đến bệnh viện. Còn muốn tìm đàn ông… Đại tiểu thư, sao cô dám nói sự thật được a!"
Nghe xong câu nói của anh ta, Trì Vi căm hận sự vô dụng của chính mình lúc này.
"Bạc Dạ Bạch, ngươi thật khiến ta buồn nôn."
Bỗng dưng Trì Vi đáp lại, không hề che giấu chút thù hận nào.
"Buồn nôn sao."
Đuôi lông mày lạnh lẽo của anh ta nhếch lên, vẫn là điệu bộ dửng dưng đó nhưng ở tình huống này, cũng không thể nói là không đụng chạm tôn nghiêm.
Căn bản hắn vẫn còn muốn chăm sóc cô khi đang suy yếu nên vẫn chưa nhẫn tâm ra tay.
Chỉ là cô lại không biết điều mà ghi nhớ, còn cố chấp, ngoan cố.
"Tiếc quá, dù buồn nôn như thế nào thì… Đại tiểu thư cũng không thể ra sức, thực sự rất đáng thương!"
Câu cuối cùng của anh ta bắt đầu trở nên thật gai góc.
Và cuối cùng Trì Vi không thể chịu được nữa, trước mắt mọi thứ dần trở nên tối sầm rồi đưa cô rơi vào hôn mê!