Editor: Waveliterature Vietnam
Đột nhiên đối đầu với dáng dấp này của cô, Bạc Dạ Bạch run run, nhất thời chưa hiểu rõ.Rồi sau đó anh ta cúi người đến gần, nhẹ nhàng hỏi: "Chân đau."Đôi mắt Trì Vi long lanh vài giọt nước, giọng nói có phần e lệ, giơ tay nắm chặt rồi đánh vào lồng ngực anh ta: "Lão sư, thật đáng ghét, còn không phải do anh sao! Tối hôm qua hung mãnh như vậy, mọi người đã bảo dừng nhưng vẫn nhất quyết không chịu…"Nói xong lời cuối, kém chút nữa Trì Vi cũng không nhìn được cơn buồn nôn về sự "Làm nũng" của chính mình.Mặc dù có cố ý nhưng cũng không thể chối cãi sự thật… Dù sao, hiện tại thân dưới của cô, kỳ thực có chút thân mỏi chân đau!"Khặc khục…"Bạc Dạ Bạch lấy tay đỡ môi, không ngừng ho khan mấy lần, cảm thấy có chút không tự nhiên.Bất chợt anh ta nhớ lại từng hình ảnh một, quả thật bản thân đã phạm sai lầm… Còn nhớ, cô nằm dưới hai hàng nước mắt chảy ra, cả người không ngừng giãy dụa rồi cuối cùng dần đi vào mê man.Bởi vậy thân thể không thoải mái là chuyện bình thường."Đại tiểu thư…""Lão sư, ôm ta."Phản ứng của anh ta, rõ ràng là đang nghĩ bản thân mình đã làm "Chuyện tốt"… Nhất thời Trì Vi tức giận nhưng vẫn cố lấy sức lực mở miệng cắt ngang.Tuy nhiên mặt ngoài vẫn giả bộ yếu đuối, dang hai tay quay về phía anh ta rồi ra lệnh.Nhìn cô gái đầy yếu ớt như một đứa trẻ chưa lớn, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch có chút thay đổi, cuối cùng vẫn đưa tay đáp lại.Anh ta vòng tay qua eo rồi đem cô ôm vào trong ngực."Tiên sinh…"Vành mắt Trì Vị Vãn ửng đỏ lên, lặng yên nhìn cảnh tượng đó, vừa tức mà vừa cảm thấy ghen ghét.Dù sao, cả hai đã từng sớm chiều quấn quýt bên nhau, chỉ là xưa nay, tiên sinh luôn đối xử với mình rất quân tử và có lễ nghĩa, chưa từng có cử chỉ thân mật nào.Khi đó, cô luôn một lòng nhận định tiên sinh như một vị tiên giáng trần, đứng sừng sững trên cao, không chút vấy bẩn trần gian nào.Trong chớp mắt vị tiên ấy lại rơi xuống phàm trần, lựa chọn một cô gái như vậy.Nghĩ đến câu nói lúc nãy của Trì Vi, rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn vào mình, nhìn tiên sinh lúng túng như vậy, chẳng lẽ… Hai người thật sự phát sinh quan hệ.Nghĩ đến đây, lòng Trì Vị Vãn như bị kim đâm, đau đớn không ngừng tuôn ra, cảm giác cực kỳ chán ghét Trì Vi kia.Dù cho người ngoài nhìn vào, Trì Vi xuất thân Trì Gia, nhan sắc tuyệt đẹp lại là tai họa, khiến không ít đàn ông theo đuổi.Chỉ là đối với Trì Vị Vãn mà nói, cô ta không bao giờ xứng đáng với tiên sinh.Tuy rằng cô không xứng với tiên sinh, thì ngoài Trì Vi, còn có nhiều cô gái đáng giá hơn cô ta!Cuối cùng nhìn tiên sinh ôm Trì Vi, ung dung đến gần bàn ăn, một dáng dấp bảo bọc và chở che.Bỗng dưng có cảm giác nghẹt thở không nói ra được.Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng Trì Vi sà vào lòng Bạc Dạ Bạch trong lòng Trì Vị Vãn chỉ khao khát trốn khỏi nơi này ngay lập tức.Nếu như không phải vì Trì Vị Vãn thì còn lâu cô mới để hắn ta ôm bản thân, thậm chí… còn tìm hắn để tính sổ!Bạc Dạ Bạch ôm cô rồi chậm rãi đặt ở trên ghê, sau đó đặt chén cháo qua một bên: "Đại tiểu thư, hãy ăn trước khi uống thuốc, bây giờ vẫn còn ấm.""Lão sư tự mình chuẩn bị sao."Trì Vi hững hờ hỏi, tay cầm thìa không ngừng đảo quanh bát.Rất nhanh anh ta đã trả lời: "Ừm."Thấy vậy, sức chịu đựng của Trì Vị Vãn như đã đạt đến giới hạn, cô bấm tay vào lòng bàn tay: "Sáu năm không gặp, A Vãn vẫn nhớ nhung tài nấu ăn của tiên sinh, có thể không cùng…"Dường như một lời chưa xong đôi mắt sáng của Trì Vi đã nhắm lại, tiếp tục yểu điệu cắt ngang: "Trì diễn viên, cái này không thể được! Lão sư dằn vặt tôi cả buổi tối, bây giờ cố ý bù đắp cho tôi, bất luận người nào cũng không thể chia sẻ…"Nghe Trì Vi nói những câu ý khoe khoang, thái độ của cô lại trở nên gay gắt, kém chút nữa không nhịn được mà mắng: "Trì đại tiểu thư, người tôi hỏi là tiên sinh, chứ không phải là cô.""Đáng tiếc, tiên sinh của cô… Bây giờ là tiểu bạch kiểm do tôi bao dưỡng! Tôi nói cái gì, anh ta nghe cái đó… Lão sư, anh nói xem, có phải không…"