Lúc mới nghe thấy Trì Vi còn có một chút nghi ngờ nhưng sau khi biết rõ vẻ mặt bỗng dưng thay đổi. Lòng bàn tay cô nóng bỏng, vội vã đưa hộp thuốc về tay người đàn ông, xấu hổ nói một câu: "
Tôi không cần! "
Thuốc mỡ này là của anh ấy cách đây không lâu nghĩ cô có thể cần, nên liền nhờ y tá mang tới.
Giờ khắc này nhìn phản ứng của cô, Bạc Dạ Bạch không biết phải làm sao, nói đến đâu tim đập mặt đỏ tới đó, có chút nhíu mày: " Khi tôi bước vào, có chút thô lỗ, lúc đó tình hình của cô rất căng thẳng, cô khóc lóc kêu đau, nên có chút nghiêm trọng. "
" Câm miệng! Không được phép nhắc lại …"
Không đợi anh ta nói xong Trì Vi giận dữ cắt ngang, mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Thấy vậy, Bạc Dạ Bạch không nói thêm điều gì, chỉ là tiện tay cầm thuốc mỡ, giọng nói vắng lặng: "
Cô không cần lo lắng, vết sưng này có thể biến mất …"
Có lẽ anh ta nói chuyện quá mức nhưng Trì Vi chỉ cảm thấy dưới chân chỗ xé rách thỉnh thoảng đau đớn, má phải thì càng lúc càng nóng, cảm giác như lửa thiêu.
Bỗng dưng cô nhìn thấy lọ thuốc chói mắt Trì Vi cúi người nắm lấy.
" Oành.."
Chỉ muốn làm gì đó để hả giận, cô nhắm ngay vào thùng rác, ngay lập tức ném đi.
Bạc Dạ Bạch nhìn thấy hành động trẻ con của cô, đôi mắt nhạt nhẽo không nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Ngược lại Trì Vi khẽ nâng cằm, cố gắng hết sức duy trì sự cao sang: " Tôi nói không cần, chính là không cần! Đừng tưởng rằng " giả mù sa mưa" thì tôi sẽ thay đổi ý định.. "
Dứt lời, Trì Vi cẩn thận cầm lấy túi xách, một lần nữa đứng thẳng người, lạnh lùng hướng về phía người đàn ông nhắc nhở: " Tốt nhất anh nhớ cho kỹ, vừa nãy chính miệng đã đồng ý. Từ giờ khắc này, chúng ta không có một chút quan hệ nào!"
Trên giường bệnh, Bạc Dạ Bạch hơi sững sờ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng gầy của cô gái.
" Này cô, tôi là Bạc Dạ Bạch. "
Rất nhanh anh ta đưa ra câu trả lời.
" Bạc Dạ Bạch. Tôi, sẽ nhớ kỹ. "
Cuối cùng, Bạc Dạ Bạch nhìn cô gái rời đi, cửa phòng bệnh một lần nữa đóng lại, hoàn toàn ngăn cách hai người như là chia phần trắng đen, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Trì Vi vừa đi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại, để lại một mình Bạc Dạ Bạch.
Nhìn xem, Bạc Dạ Bạch cầm lấy tờ séc, quan sát một lúc, tiện tay vò thành một cục, ném nó vào cốc nước.
Lẳng lặng tờ séc trở nên mờ mịt bên trong nước, bỗng chốc bị tiêu hủy.
Bỗng Dưng cửa phòng bệnh một lần nữa bị đẩy ra, một hình bóng người đàn ông chậm rãi bước tới chiếc giường.
" Bạch, ngươi muốn thông tin. "
Cung Tu mở miệng, tiếng nói như khiêu khích, cho thấy những tính toán không thể xấu xa hơn.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn hiện ra trước mặt, bỗng dưng mang theo sự tăm tối trên măt, che khuất hơn nửa chỉ chừa ra đôi mắt đôi mắt hẹp, cực kì thần bí.
" Tối hôm qua, chuyện gì đã xảy ra. Không phải trái tim ngươi không thoải mái, về phòng nghỉ ngơi trước! Làm sao đột nhiên lại nhập viện, hiện tại còn muốn thông tin về Trì Vi …"
Đối với điều này, Cung Tu nổi lên đôi môi mỏng và trong con mắt xẹt qua một nụ cười thám thính.
" Bạch, hiện tại ai cũng nóng lòng muốn biết người cùng Trì Vi vụng trộm, chính là ngươi."