Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Nghe xong bà Vương chỉ cảm thấy thật buồn, làm ở Trì Gia mười năm nhưng vẫn không thể hiểu tại sao khi còn bé cô lương thiện, đáng yêu vậy, lớn lên lại trở nên nông cạn không thể tả.

Cô con gái thứ hai thì hiền dịu ôn hòa, coi như cùng cha khác mẹ nhưng không bao giờ chủ động trêu chọc … Không biết làm sao Trì Vi luôn thấy không hợp mắt, thường xuyên kiếm cớ với cô!

Bà Vương nhíu mày quay đầu giục người hầu một câu: "Còn không mau tới phòng làm việc nói cho ông chủ, cô chủ đã quay về, hiện tại đang ở phòng đàn!"

...

Ở lầu ba, phòng nhạc âm thanh du dương, vừa đẹp đẽ mà cũng thật xót thương bi lụy.

Trì Vi vẻ mặt lạnh lùng, đứng ngoài cửa phòng, chưa dừng lại gõ cửa mà đã tự tay đẩy cửa ra.

Đập vào mắt là một cây đàn piano trắng toàn thân được đặt ở trung tâm, được bao quanh bởi những bức tranh phong cảnh trên các bức tường và một bó hoa không rõ tên được cắm ở chiếc bình trong góc.

Ngay lúc này, các cửa sổ từ sàn đến trần được mở ra, màn che thổi theo gió hiện ra khung cảnh tuyệt đẹp.

Trước chiếc đàn, cô gái mặc một chiếc váy dài và thanh lịch, mười ngón tay linh hoạt, không ngừng rơi trên phím đàn đen trắng.

Một bản nhạc piano "Bầu trời của thành phố" được cô biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.


Nghe thấy tiếng mở cửa, các ngón tay dần ngừng lại, đứng dậy quay đầu, Trì Vi từng bước tiến vào, hai người lập tức rút ngắn khoảng cách.

Ở trung tâm thành phố, liên quan đến Trì Gia có một lời đồn đại như vậy.

Trì Gia có hai cô con gái, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Một người là đại tiểu thư.

Đó là Trì Vi, nhan sắc xinh đẹp, cô giống như một bông hồng mạnh mẽ … Chỉ tiếc đóa hoa này có gai, dễ dàng đâm thương tích khắc người!

Người con gái thứ hai tất nhiên chính là nhị tiểu thư.

Trì An, mặc dù nhan sắc không rực rỡ như tỷ tỷ nhưng tài hoa hơn người, dịu dàng lễ độ, không khác nào cây anh đào nhẹ nhàng, thật khiến người ta hoàn toàn mến mộ.

"Chị …"

"Đùng.."

Trì An vừa mới mở miệng một chữ ngay lập tức Trì Vi giơ tay tát một cái tát ngay vào mặt cô.


Trong nháy mắt Trì An bị đánh nghiêng qua một bên, thân thể lùi lại lảo đảo, đụng phải mặt sau cây đàn, hai tay hoảng loạn đè trên phím đàn, phát ra một chuỗi âm thành ngổn ngang.

Ngay lập tức có thể thấy trên mặt Trì An hiện lên năm ngón tay ửng hồng.

Đủ để chứng minh Trì Vi ra tay không chút nể nang.

"Sự việc tối hôm qua có phải do cô làm."

Bàn tay đánh người của Trì Vi đã nắm tròn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Trì An chất vấn.

Nhìn xem,mái tóc dài đến eo của Trì An rải trên vai, che khuất hơn nửa khuôn mặt, thoáng dừng lại một chút, ôm gò má đau đớn đứng lên: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Không phải chị chán ghét em, không cho phép em tham gia tiệc rượu nên em vẫn ở nhà …"

"Cô ở nhà là đúng, bỏ thuốc đâu cần cô phải tự tay đi làm."

Trì Vi châm biếm nở nụ cười, trong lòng chắc chắn em gái mình không thể không liên quan.

"Bỏ thuốc, em không biết chị đang nói cái gì. Chỉ là ba lần đính hôn thất bại, chị nên tự hỏi chính mình, không phải sao. "

Trì An nhau đôi mày, giọng điệu nhấn mạnh.

Nhìn thấy cô phản ứng như không có gì, Trì Vi không kiềm chế được cơn nóng giận của mình, không muốn đôi co, giơ tay lại tát một cái.

Nhưng lần này Trì An đã nghiêng đầu tách ra, đưa tay ra đỡ tay Trì Vi: "Chị trong lòng là đang tức giận, nhưng đây là chuyện của chị. Tôi làm chuyện sai trái, chị đánh mắng tôi, tôi không một lời oán giận. Nhưng không có chút chứng cứ nào, tùy ý đổ gáo nước bẩn cho ta thì thật là quá đáng."

"Chứng cứ, Trì An ngươi thông minh, sao có thể ngu đến mức để lại chứng cứ! Em gái ngoan của ta, cái dáng vẻ ấy lừa được người ngoài chứ ta thì không.."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận