Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Trì Vi quay đầu lại, đằng sau chỗ cô ngồi chính là một cặp chị em song sinh, tên là Khương Đường Đường cùng Khương Quả Quả.

"Trì Vi, hôm qua cô xin nghỉ, kết quả kiểm tra Nguyệt Khảo đã có, chúc mừng cô … Vẫn đứng vững ở vị trí số một! "

Khương Qủa Qủa cười tươi, chen lẫn một chút cười trên sự đau khổ của người khác.

Nghe vậy Trì Vi mới cau đôi mày, rõ ràng cái gọi là số một luôn được khẳng định là tích cực … Chỉ là đối với kết quả này cô không một chút bất ngờ.

Bởi vậy cô chỉ kêu lên một chữ: " Ồ. "

"Ồ, học kỳ naỳ bao nhiêu lần cô bị đếm ngược rồi, không cảm thấy mất mặt sao… A! Đau quá …"

Khương Quả Quả lời đắc ý nói chưa xong bỗng dưng trên đầu bị một quyển sách đập rung một cái.


Còn ai có thể làm điều này nếu như không phải là Đường Đường.

Khương Quả Quả cong khóe miệng lên, như mang theo nỗi oan ức: " Chị, sao chị lại đánh em."

Nhìn đứa em ngốc nghếch không thể nói nổi, Khương Đường Đường chỉ cảm thấy tiếc vì mài sắt mà không nên kim, chạm vào trán cô quát lớn: " Cô ấy là người giỏi nhất cuối cùng, còn em? Là người thứ mấy đây! "

Ngay lập tức Khương Quả Quả nhìn thoáng qua, như châu chấu sau mùa thu, không cách nào tiếp tục nhảy nhót, giọng điệu yếu ớt đáp: " Thứ hai …"

Tạm ngưng, có chút không phục, cô gái nhỏ nhẹ nhìn Khương Đường Đường: " Thế nhưng chị à, chị đếm ngược lần thứ ba rồi đấy …"

"Oành.."

Lúc này Khương Đường Đường sắc mặt trắng bệch, lại lần nữa gõ lên đầu cô.

Khương Quả Quả ôm đầu né tránh: " Chị có thể không đánh đầu em được không. Nếu còn như vậy em sẽ mãi ngốc nghếch thôi! "

"Sự khác biệt giữa cái đầu ngu ngốc và sự ngu ngốc là gì. Bớt quan tâm chuyện thiên hạ, lo đọc thêm sách chuẩn bị thi chưa …"

Khi đối mặt với người em đáng thất vọng, Khương Đường cảm thấy nếu không đánh sẽ ngứa ngáy tay chân.

Trong mơ hồ Khương Quả Quả không xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, nhỏ giọng lầu bầu: " Dù sao chúng tôi cũng xấu hổ, mỗi khi hợp đồng là ba cái tên, sẽ không ai cướp được nó!". Trì Vi, cô nói xem.


" …"

Thoạt đầu Trì Vi không nói gì, sau đó khẽ mỉm cười, trong lòng có chút trùng xuống.

"Khương Qủa Qủa, cái này có gì đáng khoe khoang. Tôi phải làm gì để thay đổi con bé ngu ngốc này, thật muốn đem nó nhét vào bụng mẹ …"

Nghe hai chị em gái cãi nhau, Trì Vi xoay người lại nhìn về phía bục giảng, chăm chú nhìn vị giáo sư cao tuổi vẫn không ngừng giảng bài, nhất thời có chút mất tập trung.

Bởi vì nhìn hai chị em này cô liền liên tưởng tới Trì An.

Sáu năm trước mẹ cô vì bệnh mà chết, cha cô không màng người ngoài phản đối, càng không để ý tới ý kiến của cô, cố ý tái hôn cùng Diệp Tố Chi, trở thành kế phu nhân của Trì Gia.

Cùng ngày diễn ra hôn lễ, Diệp Tố Chi mang về một cô bé nhỏ tuổi, chính là Trì An.

Ngay tại khoảnh khắc đó, Trì Vi cảm thấy lòng mình chết đi, không nói ra được muôn phần trớ trêu đang bao quanh chính mình.


Trì An không phải là đứa con gái thừa kế, nhưng là con gái ruột thịt của cha cô, tuổi tác so với cô cũng không mấy cách biệt … Vì vậy, phải nói rõ, cuộc hôn nhân lần này của cha mẹ, người cha ngày từ đầu đã là kẻ phản bội.

Năm ấy, cô mười ba tuổi, đột nhiên xuất hiện mẹ kế, lại còn có em gái cùng cha khác mẹ, không thể nào chấp nhận được.

Cô căm ghét Diệp Tố Chi, người đã cướp đi vị trí mẹ cô, càng căm ghét Trì An.

Chỉ vì sự tồn tại của cô đại diện cho sản phẩm của cuộc ngoại tình, mỗi lần nhìn thấy cô không thể nhịn được cơn nóng giận của mình!

Nhưng trên thực tế, đứng ở góc độ người ngoài, Trì An ngoan ngoãn, thông minh, dịu dàng … Trì Vi nghĩ nếu cô không phải là con gái của kẻ thứ ba, bản thân sẽ không bao giờ nhắm vào.

Nói không chừng còn có thể trở thành bạn bè, cô có thể thích Trì An như thích Nguyễn Nguyễn.

Bất lực, số phận hai người đã được định sẵn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận