Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Bên ngoài phòng học, Trì Vi cúi nhoài người trên lan can, mặc cho gió thổi làn tóc phất phơ.

Trong lòng Trì Vi cảm thấy trong lòng thật rố bời.

Liên tiếp ba lần đính hôn thất bại, liên quan đến Hoắc Đình Thâm là một chuyện, vẫn còn đó hậu quả, Hoắc gia lại chậm chạp không có tin tức gì.

Tuy nhiên điều quan trọng là Bạc Dạ Bạch đột nhiên xuất hiện khi cô không chuẩn bị gì, xông vào phá rối cuộc sống của cô.

Vì vậy, khi nãy ở trong phòng học, rõ ràng bản thân đã cố gắng tỉnh táo nhưng vẫn không thể giữ lại và làm ra hành vi ngu ngốc với giáo viên!

Giáo viên?

Nghĩ tới Bạc Dạ Bạch Trì Vi nở một nụ cười cợt nhả, hắn tính là giáo viên gì đây!

Chỉ tiếc bản thân cô ở trường này đã có một ít lời đồn nhảm … Bây giờ thêm chuyện như vậy, không chắc lại bị lan truyền, lại thêm một vết đen vào lịch sử.


Nghĩ như vậy, nghe từ phía sau bức tường ngăn cách, bên trong phòng học truyền ra tiếng đàn, âm điệu trọng veo lạnh lùng, mỗi lần vang lên như chạm vào lòng người.

Không cần đoán, người đánh đàn chắc chắn là Bạc Dạ Bạch!

Lúc đầu Trì Vi không muốn nghe, cô lờ đi tiếng Piano đang vang vọng kia.

Chỉ là không thể phủ nhận, Bạc Dạ Bạch đối với đàn Piano, trình độ thật không tầm thường … Tiếng đàn anh ta đánh ra, phảng phất xuyên thấu lòng người, xâm nhập tất cả tâm can, hiện diện thật mạnh mẽ.

Vì lẽ đó khi anh ta chạm đến những nốt cuối, Trì Vi vẫn còn đắm chìm.

Tuy rằng không am hiểu đàn piano nhưng không có nghĩa là không biết, đây là một bản đàn kinh điển của dương cầm, có cái tên thật dễ nghe "Lần đầu tuyết rơi".

Sau khi bản đàn kết thúc, bên tai sự yên lặng trở về, chỉ có thể mơ hồ nghe được trong phòng học có một ít âm thanh hỗn độn... Không cần phải nói, đàn ông chỉ dựa vào khuôn mặt cũng đã thu hút nữ sinh, huống gì còn biết và am hiểu về Piano.

Có nhan sắc, lại có tài, Bạc Dạ Bạch ở Học Viện Ngôi sao này nhất định rất có danh tiếng.

Có lẽ là ( Lần đầu tuyết rơi) cảnh đẹp ý tình nên nghe xong Trì Vi thấy tâm trạng thật thoải mái, không lo lắng, ưu phiền.

Sau đó cô lẳng lặng chờ từng giây phút trôi qua, cuối cùng giờ học cũng đã kết thúc.

Vì chờ ở bên ngoài, ăn mặc phong phanh, cơ thể Trì Vi trở nên lạnh lẽo, nghe được tiếng chuông tan học vang lên, không chờ người đàn ông đó đi ra, cô đã xoay người trở lại phòng học.

Sau đó, tiện tay đẩy cửa.

Đập vào mắt cô, Bạc Dạ Bạch đã ung dung ngồi đó, mới khép lại nắp cây đàn, dáng dấp như một người đàn ông quý phái.

Trì Vi đang muốn tiến lên, bất ngờ một đám nữ sinh lập tức vây lên trước, từng người hỏi cái này cái kia.


Thầy ơi, thầy chơi Piano thật tốt, thầy sẽ dạy ở Học Viện Ngôi sao trong tương lai chứ?"

"Thầy ơi, thầy có suy nghĩ nên cân nhắc làm diễn viên không. Em đánh cược, chắc chắn thầy sẽ rất nổi tiếng!"

"Thầy ơi, thầy rất trẻ và vững vàng, có thể tiết lộ một chút tuổi tác được không. Quan trọng hơn nữa là không biết thầy đã có bạn gái chưa…"



Hầu như vây quanh Bạc Dạ Bạch tất cả đều là nữ sinh, nhìn ánh mắt của hắn như một món đồ quý hiếm, mỗi người đều muốn chiếm giữ, họ sẽ lấy đi!

Nhưng Bạc Dạ Bạch vẻ mặt trước sau như một, không hoảng loạn, không thẹn thùng, hứng thú…

Giữa một loạt tình ý đó, hắn vẫn bình tĩnh.

Rõ ràng đối với chuyện này, hắn đã sớm thành thói quen.

Kì thực nhìn thấy người đàn ông, trong đầu Trì Vi luôn xuất hiện một ý nghĩ.


Người đàn ông như vậy sinh ra để tỏa sáng, không bao giờ có việc theo đuổi người khác.

Do đó, anh ta giữ lấy sự trong sạch, sợ bản thân sẽ chủ động, không phải tất cả lỗi lầm của anh ta …

Dù sao, lúc đó cô là người bị bỏ thuốc, lý trí không tỉnh táo, ma xui quỷ khiến xem hắn như là vai trò thuốc giải!

Hơi nhíu mày, Trì Vi không muốn phung phí thời gian, tìm một kẽ hở, bắt đầu chen chúc đi vào.

Đúng lúc này Bạc Dạ Bạch vừa mới đứng dậy, Trì Vi đưa tay về phía trước tìm tòi, vô tình nắm được tay hắn: "Giáo viên, tôi nghĩ có một chuyện riêng tư quan trọng muốn nói với thầy..."

"Trì Vi, cô có ý gì. Anh ấy là thầy của chúng tôi!"

Ngay lập tức có nữ sinh không hợp mắt, căm giận nói.

Không thèm để ý đến ánh mắt ăn thịt người của một số nữ sinh, Trì Vi vẫn chăm chú nhìn Bạc Dạ Bạch, hướng người về phía trước một chút, chỉ khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ mượn một chút, chẳng mấy chốc sẽ trả, bảo đảm không làm gì! Giáo viên, anh nói xem, có đồng ý đi với tôi trước không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận