Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chẳng lẽ, Bạc Dạ Bạch... Anh ta thích mình.

Vì Phó Âm Âm làm bản thân mình nhục nhã nên lẽ nào anh ta trả lại sự nhục nhã ấy gấp bội lần!

Thoáng nhìn thấy cô gái đang mải suy nghĩ, Bạc Dạ Bạch liền có thể dễ dàng đoán ra, nhưng vẫn ung dung nói: " Đại tiểu thư, cô nghĩ xa quá rồi."

Đột nhiên Trì Vi trở nên lúng túng, trong lời của anh ta, ý nghĩa quá rõ ràng, chính là tự mình yêu bản thân quá mức!

" Là tôi lo xa sao? Phó Âm Âm không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà còn am hiểu khiêu vũ, mười phân vẹn mười như vậy! Phàm là đàn ông chắc chắn sẽ động lòng..."

Trì Vi phản bác lại, trong lòng không chút tin tưởng.

Sau đó nghĩ đến đàn ông trời sinh tật xấu, đôi mắt sáng hiện lên một sự châm biếm: " Huống hồ, cô ấy còn một lòng thích anh, còn đồng ý lên giường, anh từ chối thẳng thừng như vậy... Thật sự không hối hận sao."

Từ xưa tới nay, tục ngữ nói không sai, nửa con người ở dưới còn lại của đàn ông đều là suy nghĩ sinh vật, đây là chân lý ngàn năm vẫn đúng!

Nhìn xem, khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn nhạt như vẽ, nhẹ nhàng,bình tĩnh, tiếng nói lại càng lạnh lùng: " Cô ấy không thích thứ đáng giá một đồng, tự nhiên sẽ không có hứng thú " tình dục "."

Trì Vi ngẩn người ra vì thấy anh ta nói trực tiếp, không một chút nào e ngại.

Chỉ là trong chốc lát, cô lại nhớ đến đêm đính hôn ngày hôm ấy, tên này đã làm những gì với mình.

Nhất thời, cô nghiêng đầu liếc nhìn hắn, nói rõ một câu: " Rõ ràng trước đây, khi cưỡng ép tôi, điều này là hiển nhiên! Bây giờ anh cần gì phải giả bộ làm chính nhân quân tử..."

Trì Vi vẫn cứ lầm bầm lầu bầu nói.

Nhưn Bạc Dạ Bạch nghe không lọt tai, đầu tiên không đáp,xoay người đi lấy chiếc áo khoác đen mặc vào.

Thấy vậy Trì Vi chắc chắn anh ta đang bị chột dạ.

Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch chậm rãi xoay người lại chăm chú nhìn cô, nói một lời nhận xét: " Đại tiểu thư, cô và cô ấy không giống nhau."

Nghe vậy Trì Vi đưa tay chống cằm, như mang theo sự cao quý đã có từ lúc sinh ra, miệng hờ hững hỏi: " Có cái gì không giống."

Trong lòng tuy đang suy nghĩ nhưng con mắt của anh ta vẫn có chút tầm nhìn.

Phó Âm Âm quả thật không tệ, so với nữ sinh bình thường thì có ưu thế cực lớn.

Nhưng sự thật mà nói, về nhan sắc, về dáng vóc, về khí chất, cô ta kém mình một đoạn, căn bản không thể so sánh!

Bạc Dạ Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn cô gái với chút nghi vấn, bước chân lên trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Mặc dù Trì Vi là một cô gái, cúi đầu không thấp hơn ai... Nhưng hiện tại đứng trước mặt anh ta, cô vẫn thật nhỏ bé, cần ngửa đầu lên nhìn xem.

" Cô ấy, không giống đại tiểu thư..."

Trì Vi nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt của người đàn ông đang buông ra một câu như vậy.

Còn đang thắc mắc chưa kịp hỏi lại, Bạc Dạ Bạch bỗng dưng cúi người, đứng ở phía trên Trì Vi một tấc, giọng nói nhàn nhạt mà mê đắm: " Bất kỳ người đàn ông nào, chỉ cần muốn một chút, ngay lập tức sẽ có tham vọng nắm giữ đại tiểu thư..."

Trong nháy mắt, đôi mắt Trì Vi trợn tròn lên, không thể tin được, người đàn ông đẹp như tiên giáng trần này lại ăn nói thô lỗ như thế.

" Ngươi..."

Một lúc sau, Trì Vi tức giận đến nỗi duỗi tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, vẫn là tức giận không nói nên lời.

Nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn không dừng lại, tiện tay cầm chiếc áo ba lỗ lướt qua vai.

" Đại tiểu thư, lúc đó cô và tôi đã nói gặp mặt lần cuối. Từ đây, cũng không bao giờ gặp lại.. "

Nhẹ nhàng nói một lời, khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lạnh lùng, không có tí cảm xúc nào.

Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, một vài giây trước, chính miệng hắn đã chọc cho mình mặt đỏ tim đập không nói thành lời!

Đôi mắt của Trì Vi óng ánh như ngôi sao sáng, ngơ ngác nhìn anh ta, không một chút lưu luyến mở cửa phòng rời đi.

Sau vài giây cô mới tỉnh lại, nhanh chóng chạy đuổi theo.

Nhưng người đàn ông thân cao chân dài này đã nhanh chân đi xuống lầu.

Ba ngày bị bệnh liên tục, còn thêm cơn sốt đang hành hạ, cơ thể Trì Vi suy yếu, bám vào thành cầu thang vội vã xuống lầu, đầu óc choáng váng.

Đúng lúc này nhìn về phía trước, trong chiều mưa nhá nhem đã tạo nên một bức tranh phản chiếu, người đàn ông mở một chiếc ô màu đen, giơ tay nhấc chân bước đi không một chút lưu luyến.

" Lão sư, ngươi chờ chút! Ngươi không thể đi..."

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui