Sau sự cố, buổi phỏng vấn hoàn toàn bị hủy bỏ.
Nhậm Kiều Hạ hôm đó đến công ty cũng không dám đối diện với toàn bộ nhân viên nơi đây.
Cô ban đầu còn cho rằng, Trình Thâm chỉ là uy hiếp suông.
Người đàn ông sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức để tâm đến cô.
Thời điểm Nhậm Kiều Hạ xuất hiện, mọi người đều nhìn thấy sự mệt mỏi.
Cho dù cô cố chấp trang điểm và phủ lên, cũng không che đậy được một đôi mắt thâm quầng.
Sự việc ngày hôm qua thật sự để cú sốc không hề nhỏ.
Lời đe dọa của vị chủ tịch kiêu ngạo đó, vẫn hiện trong tâm trí của họ.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Nhậm Kiều Hạ, bọn họ đều thương cảm không muốn nhắc lại.
Dẫu sao những việc này, cấp trên không nhắc, cũng chẳng tới lượt họ.
Trong quá trình làm việc, Nhậm Kiều Hạ không được bao nhiêu sự tập trung.
Được một lúc, trợ lý bên cạnh giám đốc lập tức gọi cô vào phòng.
Khi này, giám đốc nhìn cô, bộ dáng có vẻ căng thẳng và trầm trọng.
Nét mặt ông lắng đọng xuống.
Giám đốc hắng giọng, có vẻ đã suy nghĩ rất kĩ.
Mãi lâu sau liền lên tiếng.
“Kiều Hạ, tôi biết công cô góp sức cho công ty nhỏ này thật sự lớn.
Thời gian đồng hành, vốn cũng không phải con số nhỏ, tôi hoàn toàn công nhận năng lực và tài năng.
Nhưng để nói về vấn đề xích mích với quý ngài đêm qua, dù có chuyện gì, tôi cũng mong có thể giải quyết.
Tôi cũng hy vọng, đừng để những lời nói của ngài ấy biết thành thật.”
Nói một đoạn, giám đốc bỗng chốc đứng lên, tiến thẳng về phía cô.
Bộ dáng cung kính cúi người khiến cô giật mình.
“Giám đốc… ngài.”
“Tôi biết việc này là ích kỷ, nhưng tòa soạn báo tôi dựng lên đến giờ cũng đã ngang ngửa hơn hai mươi năm.
Mong rằng không thể vì chuyện này, công sức bao nhiêu năm đổ bể.
Nếu được, cô hãy giúp một ông già như tôi một lần.
Xem như là van xin cô.”
Nhậm Kiều Hạ nghẹn họng, bàn tay nhỏ siết chặt, cô là người chịu ấm ức mới phải.
Giám đốc ngẩng lên nhìn cô, gương mặt ông rõ ràng tràn đầy thành khẩn.
“Chuyện này…”
Ngay lập tức, giám đốc liền có ý định quỳ xuống.
Nhậm Kiều Hạ hoảng hốt đỡ ông đứng dậy.
“Được, ngài mau đứng lên, xin đừng quỳ như thế.”
Giám đốc nghe đến đây, liên tục cúi đầu với cô, giọng nói tràn đầy sự mừng rỡ.
“Cô Hạ, cảm ơn cô rất nhiều!”
Nhậm Kiều Hạ buông lỏng tay, xoay người rời đi.
Cô không có tâm trạng làm việc, liền rời đi ngay sau đó.
Đêm đó, trong căn nhà trọ nhỏ Nhậm Kiều Hạ thuê.
Tâm trạng cô tựa như vũng bùn, càng lúc bản thân cảm giác như thể mình bị chìm vào, tối tăm tuyệt vọng, mãi cũng chẳng thể thấy lối thoát.
Mấy ngày sau, Nhậm Kiều Hạ cũng không hề đi làm, suy nghĩ đã quyết, cô cũng như ngầm được mọi người nghĩ rằng đã nghỉ việc.
Sát một ngày trước yêu cầu Trình Thâm.
Tâm trạng Nhậm Kiều Hạ càng lúc càng rối như tơ vò.
Điện thoại sáng đèn, cô nhìn xuống số điện thoại lạ.
Tâm trạng nghi hoặc dâng lên, vừa bắt máy đã nghe được một giọng nói trầm thấp quen thuộc khiến bàn tay nhỏ siết chặt chiếc điện thoại lại.
“Đã suy nghĩ kĩ chưa? Thời hạn một tuần của tôi cho em, tôi không muốn bị chậm trễ.”
Nhậm Kiều Hạ hướng tầm nhìn ra khung cửa sổ nhỏ, bầu trời đêm nay âm u, cũng không có ánh trăng và sao.
Cô cất giọng, pha chút sự mệt mỏi chế giễu.
“Trình Thâm, chẳng lẽ anh ghét tôi đến mức độ đó sao? Cho dù là mười hai năm về trước đem tôi ra làm trò đùa, hiện tại gặp lại, cũng muốn tiếp tục xem tôi nhục nhã dưới tay anh như thế.”
Người đàn ông nghe đến đó, trong vô thức gương mặt kiêu ngạo liền nhíu mày.
Hắn nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính xe, tầm mắt tập trung vào khu nhà nhỏ không có một chút ánh sáng nào.
“Ừ.”
Đúng thật là rất ghét, ghét vì cô rời bỏ hắn, ghét vì hắn dùng mọi cách cũng không thể đem cô rời khỏi tâm trí hắn.
“Xem ra lần này, anh lại có cách nhục nhã khác rồi.
Tôi thật sự rất mong chờ.”
Vừa nói dứt câu, đầu dây bên kia lập tức tắt máy.
Để lại trong lòng Trình Thâm đầy sự ngổn ngang.
Trợ lý dừng xe trước khu nhà nhỏ chật hẹp, theo hướng tầm mắt của ông chủ mà nhìn ra bên ngoài.
Thời điểm hiện tại đã mười một giờ khuya.
Từ lúc ông chủ ra lệnh di chuyển đến đây, hiện giờ cũng đã được gần sáu tiếng rồi.
Cậu ta không hiểu, sao ông chủ có thể kiên nhẫn đến mức độ đó.
“Ông chủ, ngài không muốn về khách sạn nghỉ ngơi sao? Ngài vẫn chưa dùng bữa.”
Trình Thâm im lặng không nói gì, bầu không gian trong xe lạnh lẽo vô cùng.
Hắn vốn muốn xem người con gái kia liệu có ra ngoài hay không, kết quả từ chiều đến giờ, cũng không hề trở ra.
Hắn đến đây một cách vô ích mà không hề thấy bóng dáng cô.
Nghĩ đến đó, sự bực bội dâng lên.
Từ lúc gặp lại Nhậm Kiều Hạ, hắn lúc nào cũng chỉ muốn trông thấy cô.
Nghĩ cũng thật lạ, thay vì thông qua mấy bức ảnh từ vệ sĩ gửi đến, hắn chỉ muốn trực tiếp trông thấy dáng vẻ của cô.
Có vẻ, trong lòng sợ hãi cô sẽ rời đi, hắn sẽ không tìm được cô nữa.
Suy nghĩ đó cứ in sâu vào tâm trí, dần dần thành một nỗi sợ vô hình mà hắn chẳng tài nào nhận ra.
Thật ra Trình Thâm hắn có thể bắt ép cô.
Đường đường là vị chủ tịch kiêu ngạo, lại phải ở nơi đây chỉ để đợi người ra.
Nghĩ đến đó, Trình Thâm lập tức bước xuống xe..