Cược Yêu


Mười năm trước, Bạc Nguyên Thần đối với Trình Thâm mà nói, chính là kẻ thù không đội trời chung.
Trình Thâm năm đó là một thiếu niên hống hách ngang tàn, gây thù chuốc oán không ít với biết bao nhiêu người trên dưới.

Đánh nhau, rượu bia, cờ bạc, giao du với những kẻ xấu, hầu như những thứ tệ hại đều dính dáng đến.
Trông Trình Thâm ngông cuồng tự đại, nhưng kỳ thực cũng luôn là kẻ kiêu hãnh trên cao không bị nhuốm vào thứ bùn lầy.
Bạc Nguyên Thần đối với Trình Thâm, nếu Trình Thâm là mười thì anh ta chỉ là chín, chưa bao giờ đạt được một con số hoàn chỉnh viên mãn để mà vượt lên được một người như Trình Thâm.
Thời điểm đó, Bạc Nguyên Thần điên cuồng theo đuổi một nữ sinh, tiếc là nữ sinh đó chỉ một lòng với Trình Thâm.

Vốn từ trước đã không ưa nhau, nay lại càng sinh ghen ghét.
Cũng là một kẻ háo thắng chỉ biết hơn thua ở thời niên thiếu, đối đầu không biết tiết chế, cho dù là như nào, gia thế ngoại cảnh, cũng không thể so bì, xếp sau mãi cũng chỉ có thể đứng sau.
Đó là lý do, Bạc Nguyên Thần chẳng thể nào có thiện cảm với Trình Thâm.

Cho dù mười năm trước hay hiện tại.

Nhậm Kiều Hạ trong bộ lễ phục bước ra, đối với vấn đề này cô cũng không quá cầu kỳ, cô chỉ tùy tiện lựa đại một bộ lễ phục, không muốn mất nhiều thời gian.
Dáng người thanh mảnh, chân váy mềm mại tựa nước, tôn lên nét dịu dàng và kiêu sa.

Bộ lễ phục vừa vặn, óng ánh từng màu sắc huyền ảo của những viên ngọc đính đá đen tuyền, nương theo đường cong nhẹ nhàng khắc họa, mềm mại ôm lấy cơ thể, khiến người khác nhìn vào đều không khỏi động lòng người.

Bạc Nguyên Thần khi này ngồi trên ghế đợi, trông thấy cô trở ra trong bộ lễ phục, đáy mắt hơi dao động, nhưng rồi khẽ xoay người rời đi, hờ hững nói.
“Đi thôi, không lại trễ buổi tiệc.”
Rốt cuộc cũng hiểu, một thiếu nữ như Nhậm Kiều Hạ có thể để lại bao nhiêu luyến tiếc trong lòng Trình Thâm.
Năm đó, Trình Thâm cùng Nhậm Kiều Hạ công khai mối quan hệ.

Cả trường hầu như đều rất kinh ngạc không thôi, thậm chí chẳng thể tin nổi vào mắt bọn họ.

Hai tính cách một trời một vực lại còn có thể bên cạnh nhau, trông kiểu gì
cũng rất khó tin.
Bạc Nguyên Thần hiển nhiên không muốn đá động đối với vấn đề này, nhưng xem xét Trình Thâm rơi vào mối quan hệ cùng Nhậm Kiều Hạ, bản thân Trình Thâm từ một thiếu niên ngông cuồng tự cao tự đại, lại có thể thay đổi đến mức kinh ngạc không thôi, bắt đầu lao vào học hành, hạn chế các cuộc giao du ăn chơi.
Khi đó, Bạc Nguyên Thần còn cho rằng bản thân sẽ dễ dàng đoạt đi cái vị trí dẫn đầu, tiếc là anh ta nghĩ nhiều.

Kẻ kiêu hãnh như Trình Thâm, vượt mặt luôn là một điều không thể.
Vào ngày Bạc Nguyên Thần trông thấy Trình Thâm tuyên bố mối quan hệ hai năm chỉ là ván cược, đau đớn của Nhậm Kiều Hạ như thế nào, anh ta cũng từng thấy qua.
Thiếu nữ dáng vẻ yếu ớt, đôi mắt long lanh ửng đỏ, hàng lệ tuôn trào, xoay người rời đi.

Cũng chẳng ai nghĩ được rằng, lần xoay người rời đi của Nhậm Kiều Hạ, sẽ chẳng thể trông thấy lần nữa.
Chỉ là theo thời gian một năm khi Nhậm Kiều Hạ rời đi, trông thấy Trình Thâm đạo mạo bên ngoài ăn chơi, bên trong suy sụp đắm chìm trong rượu một cách bê bết.

Lúc ấy Bạc Nguyên Thần mới hiểu được sức ảnh hưởng của Nhậm Kiều Hạ là như nào.
Khi Trình Thâm còn cho rằng đã quên được, vẫn ngày ngày chìm đắm trong sự ăn chơi trụy lạc phóng túng cùng những người bạn.

Bạc Nguyên Thần đã cố tình chọc tức khơi gợi, cũng chính là người khích bác nhắc đến cái tên Nhậm Kiều Hạ.
Rốt cuộc, lúc ấy cũng trông thấy được bộ dạng một kẻ kiêu hãnh luôn tự mình làm chủ trở nên bị điên là như nào.
Kỳ thực, Bạc Nguyên Thần cũng nhận thấy được rằng, lần duy nhất có thể dẫm đạp Trình Thâm, cũng chính là thời điểm đó.
Nhìn một người kiêu hãnh có thể điên loạn vì tình như thế, thật sự là hiếm thấy.
Bên trong buổi tiệc xa hoa, đèn khắp nơi tráng lệ tỏa hào quang rực rỡ, hàng người nơi đây rất nhiều, mỗi người đều vô cùng trang trọng quý phái trong bộ lễ phục bắt mắt người nhìn.

Nhậm Kiều Hạ vừa bước vào, tầm mắt dáo diết nhìn khắp xung quanh như muốn xác định tìm người.
Khi này, Bạc Nguyên Thần nhìn cô, dường như là cố ý, lập tức vươn tay ôm chặt eo nhỏ mà kéo vào lòng.
“Đi đâu mà vội, đừng quên đêm nay cô ở đây là thân phận gì”
Nhậm Kiều Hạ ngây người, đối với loại tiếp xúc này vô cùng bài xích, nhưng rồi chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Thực chất cô phần nào biết được, Bạc Nguyên Thần đối với cô dẫn vào đây là có ý đồ, còn về ý đồ như nào, Nhậm Kiều Hạ lại không nghĩ được nhiều như thế.
Chí ít trong ấn tượng thời học chung, Bạc Nguyên Thần cũng là một người đàn ông ngay thẳng, sẽ không đến nổi dở trò gì quá đồi bại.
Thời điểm này, đèn khán phòng dự hội yến tiệc khẽ nhấp nháy di chuyển, bắt đầu đổ dồn vào góc nơi hướng sảnh từ phía trên trung tâm.


Mọi người ngước lên đã trông thấy người đàn ông, cả người tỏa phong thái của bậc đế vương đứng đầu, quai hàm cương nghị, kiêu hãnh vô cùng, ánh mắt sắc bén tựa loài chim ưng
“Người dẫn đầu của tập đoàn Đế Đô, ngài Mặc Kỳ Dực.
Giọng nói MC cất lên, đồng thời thu hút không ít ánh nhìn của người trong phòng tiệc.
Mặc Kỳ Dực là ông trùm trong giới kinh doanh, dẫn đầu không những chỉ cả nước mà vươn tầm quốc tế, mối quan hệ thương trường phải nói là rộng rãi vô cùng.

Nhậm Kiều Hạ đối với người đàn ông này, đã từng viết một bài báo nhỏ và tìm hiểu để phục vụ dự án về các nhân vật huyền thoại của giới kinh doanh.
Nhưng điều khiến Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên hơn hết, chính là khi ánh đèn chuyển sang hướng người đàn ông bên cạnh.
Vẫn gương mặt quen thuộc, sóng mũi cao thẳng, đôi môi người đàn ông hơi mím lại lạnh nhạt, thậm chí giờ phút này còn nhìn thẳng xuống hướng cô, ánh mắt thâm trầm chẳng thể đoán được.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Trình Thâm chuyển hướng, trong phút ảo giác, cô cảm nhận thấy được ngọn lửa âm thầm vụt qua trong đáy mắt người đàn ông.
MC khi này, cũng tiếp tục cất giọng.
“Ngài Trình Thâm, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn RCC, hiện tại đang là chủ sở hữu dự án lớn hợp tác cùng tập đoàn Đế Đô với con số lên tới triệu đô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận