Trong căn phòng, dưới ánh sáng vừa phải, một bàn ăn sang trọng dọn lên, nhưng hai con người trước mặt không quá quan tâm.
Nhậm Kiều Hạ vẫn giữ dáng vẻ một phóng viên chuẩn mực, lật từng trang giấy các câu hỏi phỏng vấn đã đặc biệt chuẩn bị riêng cho hắn.
Nhưng cô nào biết, sự xuất hiện của cô ở đây hôm nay sẽ không thể nào mà yên ổn.
Sau vài phút chuẩn bị, liền tiếp tục bước vào cuộc phỏng vấn.
Nhậm Kiều Hạ nhìn người trước mặt, cầm lấy một câu hỏi cùng một cây bút nhỏ.
Cô điềm đạm lên tiếng.
“Được biết ngài Trình từ khi lên vị trí đảm nhiệm, đã dẫn dắt tập đoàn RCC đi đúng đường.
Từ đó liền có thể phát triển một cách vượt bậc, không biết ngài có thể chia sẻ hay không?”
Trình Thâm nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Bàn tay nâng ly rượu dáng vẻ ngả ngớn, thông qua camera và máy quay, những người quay phim cũng thấy được vẻ mặt ngạo mạn mê hoặc này.
Đồng thời vài nữ dẫn chương trình cũng không kiềm chế nổi sự cảm thán.
Trái với câu hỏi, người đàn ông lên tiếng trêu đùa.
Cứ thế nhìn thẳng vào ánh mắt Nhậm Kiều Hạ không rời.
“Hôn tôi một cái, tôi sẽ cho em một số tiền lớn.”
Cả phòng và biên kịch cảm nhận được một loại dự cảm không lành.
Nhưng vẫn cố gắng quan sát tiếp tục, xoay chuyển vào vấn đề trọng tâm.
Nhậm Kiều Hạ không đoái hoài nhìn hắn dù một cái.
Tay cầm tệp hồ sơ bản thảo đã soạn, nói câu tiếp theo.
Cô bỗng chốc hiểu, vì sao người đàn ông này lại muốn yêu cầu cô phỏng vấn.
Rõ ràng, chính là muốn cô bẽ mặt.
“Không biết từ lúc bước vào con đường kinh doanh, ngài đã phải trải qua những khó khăn nào?”
“Làm bạn gái của tôi, chức vị cao nhất tại tòa soạn báo cũng như mức lương hậu hĩnh, sẽ là của em.”
Nhậm Kiều Hạ cắn đôi môi đỏ mọng, mặc kệ mà cứ thế hỏi tiếp.
Cô bỗng chốc, cảm giác uất hận người đàn ông này càng lúc càng dâng cao.
Những lần khi đối diện, cô lúc này cũng đều thua thế với hắn.
“Là một trong những doanh nhân lớn dẫn dắt tập đoàn RCC, liệu ngài có thể cùng chúng tôi chia sẻ một ít kinh nghiệm trong quá trình giữ vững vị trí đứng đầu của tập đoàn?”
“Ngủ một đêm, cả tòa soạn báo đổi chủ thuộc về em.”
Đám phóng viên lẫn người dẫn chương trình xung quanh như đứng chết lặng.
Bọn họ không ngốc đến nỗi không nhìn ra giữa cả hai người có vấn đề.
Nhậm Kiều Hạ ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mặt, vội vàng đứng dậy, một đường thẳng dứt khoát đến hướng máy quay mà tắt camera, trực tiếp rời khỏi khu vực mà không nghĩ đến việc sẽ phải đền bù hợp đồng hay trách nhiệm.
Nhưng ngay khi Nhậm Kiều Hạ vừa bước ra cửa, giọng nói kiêu ngạo mang vẻ đe dọa vẫn cứ thế vang lên, chất giọng áp bức đầy sự uy lực của một kẻ quyền thế khiến không ai dám từ chối.
“Em chỉ cần rời khỏi nơi đây, tôi chắc chắn cái tòa soạn báo nhỏ kia cũng không cần giữ làm gì.”
Trình Thâm vẫn cứ nói, căn phòng nhiều người nhưng tất cả như thể dư thừa, bọn họ thậm chí còn vì sợ Trình Thâm nổi nóng, hầu như đều đứng im lặng như tượng làm ra dáng vẻ không biết gì.
Nhưng về sau, trợ lý của Trình Thâm nhìn khung cảnh hiện tại, cũng hiểu chuyện vội vàng mời mọi người chóng rời đi.
Thoáng chốc tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng chỉ còn vỏn vẹn cô và hắn.
Nhậm Kiều Hạ siết chặt lấy bàn tay mình thành nắm, trong lòng cảm giác thổn thức uất hận dần dâng lên.
Cô ngẩng nhìn, đối diện với ánh mắt thản nhiên của người đàn ông, giọng nói bình thản cất lên, mang theo vẻ tự giễu chính bản thân lại chẳng dám lớn gan phản bác được lời hắn nói.
“Trình Thâm, đến tận bây giờ anh lại muốn đem tôi ra làm trò chơi như mười năm trước nữa sao?”
Người đàn ông nhìn cô, thấy đôi mắt long lanh ánh nước, giọng nói hắn cũng lạc đi vài phần, bỗng chốc sự kiêu ngạo ban đầu cũng dần bị thuyên giảm.
Cứ hễ nhìn thấy cô, trong lòng dần sản sinh ra sự thương nhớ kỳ lạ.
Trò chơi mười năm trước.
Trình Thâm hoàn toàn biết điều đó là gì.
À, là một ván cược.
Nếu thật sự chỉ là ván cược, không có đoạn tình cảm gì, vì lý do gì Trình Thâm hắn lại cố chấp điên cuồng tìm cô gần mười năm như thế?
Chính hắn cũng không thể hiểu nổi bản thân hắn.
Hay vì sự kiêu ngạo, không chấp nhận dứt khoát khi bọn họ đã từng yêu đương hai năm, vậy mà phút chốc cô cứ thế rời đi không một câu tạm biệt, khiến hắn không chịu được cái cảm giác này? Một kẻ kiêu ngạo như hắn, chưa từng trải nghiệm cảm giác mối quan hệ không có lời kết thúc như thế.
Trình Thâm đứng dậy, vóc dáng người đàn ông cứ thế từng bước một tiến về phía cô, lạnh lùng và xa cách.
Mỗi bước đi, đều vô cùng nhanh, khí thế bức người khiến Nhậm Kiều Hạ hơi rụt người lùi ra sau, cô đề phòng lên tiếng, ánh mắt đầy sự cảnh giác.
“Anh muốn làm gì?”
Đến khi đối diện, người đàn ông đã đặt tay lên bả vai cô, bàn tay siết chặt bả vai nhỏ nhắn khiến Nhậm Kiều Hạ đau đớn nhăn mặt.
Giọng nói cất lên, mang đầy sự tức giận.
“Cho dù chỉ là một trò chơi, cũng cần phải có lời chấm dứt!”.