Đoạn hồi ức qua đi, những tưởng là vết thương lành lặn, hiện giờ lần nữa bóc vảy, xé ra bị cào nát đến đau đớn.
Năm đó, đại học Harvard là nguyện vọng cả đời của cô.
Điều mà cô đã đặt mục tiêu chỉ khi vừa mới vào đầu cấp ba.
Giấy báo trúng tuyển, cũng muốn khoe cho hắn đầu tiên, tiếc là, Trình Thâm cũng chẳng cách nào mà biết được.
Nhậm Kiều Hạ đối với Trình Thâm không hận, bởi không phủ nhận được những thứ hắn cho cô rất nhiều, giúp đỡ ân cần bên cô từng chút, nhưng mà… cũng chỉ là ván cược.
Nghĩ đến đây, cô hơi cười tự giễu bản thân.
Dẫu sao năm đó, sau lần đầu khi nhận thức được, cô cũng chọn tình nguyện để bản thân ngu ngốc chìm vào.
Chỉ khi đến lần thứ hai, Nhậm Kiều Hạ mới nhận ra bản thân cũng chẳng mạnh mẽ được như thế.
Thật ra bản tính Nhậm Kiều Hạ nhút nhát, sau cái sự việc bản thân bị lừa dối.
Cô cũng chẳng dám can đảm đối diện với Trình Thâm để tiếp tục, mà ở quê hương là thành phố Trùng Khánh, cô không muốn sống ở một nơi đầy đau thương như thế.
Gia đình, bạn bè không còn.
Thêm việc lý do duy nhất, cô cũng không dám để tiếp tục mà ở lại đây.
Nhát gan, yếu đuối, thêm việc thân phận năm đó là tiểu thư sống trong nhung lụa đã quen, nên khi đối diện với bản thân bị lừa dối và đem ra làm trò chơi, cô quả thật đã đi đến giới hạn sự chống đỡ của bản thân.
Năm đó, toàn bộ số tiền Nhậm Kiều Hạ kiếm được.
Đều đem ra để đổi lấy một tấm vé đi đến thành phố khác, sống cuộc đời khác, để bản thân tự bôn ba.
Dường như khó khăn, cũng khiến cô dần tưởng bản thân sẽ chóng quên đi quá khứ.
Nhậm Kiều Hạ thì một suy nghĩ, rơi vào Trình Thâm, sự ra đi của cô không có lời kết thúc, dẫu cho hắn biết lý do cô rời đi là gì.
Nhưng sự việc đó, mười năm qua để lại cho Trình Thâm một chấp niệm khó quên.
Trời đêm Paris, khí trời se lạnh và bầu không gian trở nên tĩnh lặng.
Trình Thâm nhìn vào chiếc móc khóa con gấu nhỏ trong tay, nhiều lần bản thân muốn đem vứt đi, nhưng rồi lần nào, bản thân người đàn ông cũng sẽ có sự biện hộ cho chính mình, hắn giữ là vì có lý do.
Mười năm, vốn ngay từ đầu đã không phải là một con số nhỏ.
Thật sự, có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
Trình Thâm năm đó còn sống trong sự thụ hưởng xa hoa của gia tộc, cho đến khi Nhậm Kiều Hạ rời đi.
Dường như tầm nhìn trong thế giới của hắn dần thu hẹp đến mức kỳ lạ.
Hắn bỗng chốc nhớ dòng tin nhắn vẫn thường nhắc nhở hắn học bài, gương mặt ửng hồng ngượng ngùng mỗi khi vẫn trêu ghẹo, cảm xúc ngọt ngào của cô.
Vốn dĩ Trình Thâm còn cho rằng, hắn thật sự không thiếu bạn gái, cô rời đi, nếp sống của hắn sẽ trở lại bình thường, tiếp tục các cuộc ăn chơi sa đọa.
Đó suy cho cùng cũng chỉ là trong suy nghĩ, có thể làm được nhiều thứ, trở về bình thường, thế nhưng không tránh được việc nhớ cô.
Trình Thâm khi đó đối với cô chính là không cam lòng, hắn muốn trở về bộ dạng kiêu ngạo ban đầu, cái dáng vẻ trăng hoa không thiếu nữ nhân.
Trong một buổi tiệc ăn chơi sa đọa, Trình Thâm năm đó những tưởng đã quên rồi.
Cho đến khi hắn trong trạng thái say rượu, đám bạn bên cạnh liên tục nhắc đến tên Nhậm Kiều Hạ với hắn để kể chiến tích trêu đùa.
Trình Thâm không nhớ khi đó đã điên máu và mất kiềm chế đến mức nào, lần nữa cái bóng dáng ôn nhu của Nhậm Kiều Hạ hiện hữu.
Hắn đêm đó đã mất kiểm soát, dường như không do dự dùng vũ lực, toàn bộ sự ngông cuồng thời niên thiếu, chỉ để dạy dỗ một đám người không một ai được phép nhắc lại cái tên đó nữa.
Sau buổi tiệc, Trình Thâm cũng trở nên trầm lặng hơn, bản thân bỗng chốc lần nữa chuyên tâm học hành.
Thực chất trong người sớm đã có thiên phú cùng năng lực kinh doanh.
Nên đối với loại chuyện hắn có muốn ăn chơi như thế nào, đến khi quay trở lại vẫn luôn có lượng lớn gia sản bên cạnh.
Hắn chính là kiểu người, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cuộc đời biến tấu như nào, số phận hắn sớm muộn đã được định sẵn sẽ trở thành kẻ làm chủ.
Trình Thâm trong khoảng thời gian dài phát triển cho đến khi thật sự làm chủ đứng vững tập đoàn như hiện tại, bản thân cũng muốn thử tìm kiếm tung tích của Nhậm Kiều Hạ một lần nhưng vô dụng.
Thời gian cô rời đi đã rất lâu, tư liệu cũng theo thời gian dần phai nhòa biến mất.
Nếu như, ngay năm đầu cô rời đi, hắn không vì sự tự tôn của bản thân mà kiếm đến, có lẽ cũng không đến mức để lạc tung tích như vậy.
Khi đó Trình Thâm đã nghĩ rằng, thời gian còn có thể hao mòn thông tin một người như thế.
Tại sao thời gian không thể khiến hắn quên được hình bóng người con gái này?
Nếu không phải vì một bản hợp đồng quan trọng để Trình Thâm đến thành phố Paris, vô tình nhìn thấy hình bóng nhỏ của cô, Trình Thâm hắn lần nữa mới biết được cái thứ cảm xúc nhung nhớ đến điên cuồng là như thế nào.
Lần này, tuyệt cũng không để cô có cơ hội rời đi nữa..