Cuối Chân Trời Có Anh

Sau bốn tiết học căng thẳng, Ngọc Thương đứng dậy ra khỏi chỗ, sang lớp a2 tìm bạn Thanh Hằng – Hằng Su. Cô đứng bên cửa sổ gọi bạn thân của mình cũng là chị họ - Hà Anh đang đứng ở cửa:

“Hà Anh, chị ra đây em nhờ tí. Nhanh lên không sắp vào học rồi.”

“Có gì hot vậy? Chị ra liền.” Hà Anh liền lao ra với tốc độ nhanh nhất có thể.

Hà Anh là một cô bé cá tính cởi mở, năng động, và rất thích hóng chuyện. Cô chị họ này của Ngọc Thương ăn ngay nói thẳng, nghĩ gì nói đấy, nên nhiều lúc Ngọc Thương cùng Ngọc Ánh đâu đầu vì có cô bạn chẳng suy nghĩ kỹ càng, tỉ mỉ chuyện gì. Ngọc Thương nhìn thấy bộ dạng của chị mình lao như tên ra khỏi cửa muốn cười cũng phải nhịn nếu không thì sẽ bị bà ế cho một trận mất.

“Chị à, bình tĩnh đã xem nào. Phải biết em nhờ cái gì rồi mới hớn hở chứ.”

“Nói nhanh đừng làm chị tò mò. Hay là cái cậu hotboy nổi tiếng học giỏi toán của lớp em cái gì mà Khôi, Khôi ế lại tỏ tình à?”

“Chị đừng có ở đó đoán mò nữa. Đúng là Minh Khôi lại làm phiền em nhưng lần này là gửi thư. Thôi, nói chuyện chính đã. Chị gọi Su ra em gặp một tí được không?”

“Con bé này, có ý đồ gì đây? Định gọi Su ra làm bia đỡ viên đạn mang tên Khôi giúp em hả?”

“Thôi chị đừng có mà bắt bẻ nữa, mau gọi giúp em đi, nếu không hỏng chuyện lớn đấy.”

“Biết rồi bà ạ. Cứ bình tĩnh đã.” Hà Anh hậm hực quay đầu vào trong lớp, qua cửa sổ gọi:

“Su ở, ra ngoài này đi, Thương a1 muốn gặp đấy.”

Nghe thấy Hà Anh gọi, cô bé Su liền đứng dậy ra ngoài. Vì cô bé khá mũm mĩm nên di chuyển có chút chậm chạp, Khoảng hai, ba phút mới ra đến nơi. Cô nhẹ nhàng hỏi Ngọc Thương:

“Có chuyện gì vậy Thương? Sao tự nhiên muốn gặp tớ?”

“À, không có gì to tát, tớ chỉ đi làm người đưa thư thôi. Minh Khôi gửi thư cho cậu nè. Nhận đi.” Ngọc Thương đưa lá thư trên tay cho Hằng Su, Su rất mừng. Cô bé không thể tin được những gì đang xảy ra, cứ như một giấc mơ, cô gấp gáp hỏi lại Ngọc Thương:

“ Thật không vậy? Thư này có thật là của Minh Khôi không? Cậu ấy gửi cho mình thật hả?”

“Là thật đó, không phải mơ đâu. Khôi gửi cho cậu đấy.”

“Mình cảm ơn câu. Mình vào lớp trước đây. Tạm biệt.” Thanh Hằng chạy vào lớp, ngồi xuống bàn ôm lấy lá thư, cười hớn hở, gấp gáp không biết làm gì. Ngọc Thương thấy cảnh này cười đau cả bụng, Hà Anh đứng bên cạnh cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Nên cười vì cảnh tượng khôi hài trước mắt hay nên khóc để an ủi, đồng cảm cho cô bạn cùng lớp ngốc nghếch của mình bị cô em kiêm luôn bạn thân của mình lợi dụng. Hà Anh chắc chắn rằng mọi người không thân với Ngọc Thương sẽ chỉ biết cô bé này rất lạnh lùng, vô tâm, chỉ là một con mọt sách nhưng sẽ không ai biết được một Ngọc Thương nghịch ngợm, táo bạo, ham ăn và thích trêu đùa người khác. Mọi người không biết cũng phải thôi vì Ngọc Thương chỉ bộc lộ tính cách ấy khi ở bên Hà Anh và Ngọc Ánh, còn lại thì không có ai biết cô ấy như thế nào. Ngọc Thương như thế cũng do hoàn cảnh gia đình, mẹ mất sớm, bố nghiện rượu, mẹ kế độc đoán, đã biến một cô bé hồn nhiên thành một con người nội tâm, lạnh lùng. Còn về phần Hằng Su thì cô bé ấy rất nhút nhát. Cô ấy thầm thương trộm nhớ Minh Khôi từ năm lớp mười, điều này lúc đầu không ai biết nhưng không biết làm sao một bức thư tỏ tình của Thanh Hằng giấu trong nhật ký bị rơi ra từ bao giờ bị mọt người nhặt được, sau đó rao tin cả khối. Chắc cũng chính vì điều này mà Ngọc Thương muốn “nhờ” Su nhận thư tình thay cô bé ấy. Thảm quá mà!

Hà Anh cùng Ngọc Thương đứng cửa sổ lớp a2 thì thầm to nhỏ làm mọi người đi xung quanh luôn tò mò không hiểu họ đang nói chuyện gì. Hà Anh lúc này đang đâu đầu vì không biết đứa bạn thân này đang giở trò ma quá gì nữa, cô cảm thấy ai bị lôi vào trong kế hoạch điên rồ này thật sự sẽ thảm lắm đây. Ngọc Thương lúc này Bí ẩn nhìn Hà Anh hỏi:

“Hà Anh, tí nữa chị có muốn đi xem náo nhiệt không? Trò chơi của em bày ra đó, chắc sẽ rất thú vị nha.”

“Cô em thân yêu của tôi ơi, sao em có thể nghịch ngợm như thế chứ? Hình ảnh lạnh lùng ít nói của em “lạc trôi” phương nào rồi?” Hà Anh nhìn Thương với đầy câu hỏi đặt ra.

“Tóm lại chị có đi không? Nhanh lên cho em còn về lớp đây?”

“Có chứ tất nhiên chị phải đi chứ. Chị là ai chứ hả? Tại sao có thế bỏ qua một cuộc gặp hấp dẫn như thế được.”

“Được, hẹn nhau cuối giờ ngoài sân vận động của trường nha. Bye, em về lớp đây.” Nói rồi Ngọc Thương vẫy tay vào trong lớp. Cô nhìn thấy Ngọc Ánh đang nằm uể oải ở bàn với một đống toán hình, cô tới bên cạnh ngồi xuống nói đùa:

“Trời ơi, bạn Ánh của tôi hôm ay lại bỏ giờ ra chơi để ngồi làm toán thế này, chắc mai sẽ có bão to mất.”

“Bà đừng có mà nói móc tôi. Tí nữa đến tiết Toán địa ngục đấy không làm bài nhỡ bị bắt phạt chép một trăm lần thì toi cơm. Nhưng mà khó quá tôi làm không ra,nên….” Nói đến đây, Ngọc Ánh nhìn Ngọc Thương với ánh mắt cầu xin, nắm tay cô đung đưa. Thương lập tức hiểu ra Ánh muốn gì, cô hắng giọng cố ý hỏi lại Ánh:

“E hèm. Có phải bà muốn mượn sách bài tập để chép sao? Bà có biết thầy cô giáo bảo như thế là giết bạn không hả?”

“Đi mà, bà cho tôi mượn mỗi lần này thôi lần sau tôi sẽ tự làm bài mà. Bây giờ tình huống cấp bách, nên bà hãy giúp tôi ha. Hôm nào rỗi tôi sẽ mời bà với Hà Anh đi uống trà sữa, ăn bánh xèo nha.” Ngọc Ánh hết sức nài nỉ.

“ Bà nghĩ tôi là ai mà đi dụ giỗ tôi bằng đồ ăn với cả đồ uống hả?” Ngọc Thương ngừng lại một lúc, Ngọc Ánh nghe câu này nghĩ mình chắc hết hi vọng rồi, ai ngờ được Thương nói tiếp

“Tất nhiên là tôi đồng ý rồi. Đồ ăn là số một mà. Tôi mà có thể tha cho một bữa ăn tuyệt hảo vậy sao?”

“Cái con quỷ sứ này, làm người ta lo muốn rớt tim ra ngoài. Nhanh lên đưa bài tập cho lão nương nếu không mất ăn đấy.” Ánh giả vờ uy hiếp Thương, khuôn mặt nghiêm nghị. Thương nhìn thấy thế không thể nào nhìn cười được

“Vâng, vâng thưa bà. Sách của bà đây.”

Thật là may mắn, cuối cùng Ngọc Ánh cũng chép xong bài tập, đúng lúc thầy giáo vào. Lần này cô thoát khỏi một một kiếp này cũng nhờ vào cái tính ham ăn của Thương, bây giờ trong đầu cô chỉ để tâm đến chuyện lúc sáng luôn đặt ra rất nhiều dấu hỏi chấm “Con bé thương này định bày trò gì đây? Khôi ơi ông cẩn thận nha, ông sắp bị lừa rất thảm đó?”. Nghĩ rất nhiều thứ trong cùng một lúc, đầu Ánh xuất hiện rất nhiều thiên thần cánh trắng bay xung quanh. “Khó hiểu quá, thật đau đầu. Thôi không nghĩ nữa, thật hại não!” Ngồi nghĩ ngợi lung tung, thầy giáo để ý, Ngọc Ánh bị gọi lên bảng làm bài tập.

“Trời ơi đang tưởng qua được kiếp khổ rồi sao giờ lại có một cục nợ to tướng đến đây vậy? Sao số mình hôm nay đen vây? Không biết sáng sớm ra đường gặp phải vía của ai nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui