Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết


Bóng đêm buông xuống.
Giang Tùy Châu bận rộn một hồi ở Bộ Lễ, đến khi sắc trời hoàn toàn đổi màu mới về Vương phủ.
Anh không quên chuyện của Từ Độ, vừa về phủ thì đi thẳng đến viện của Từ Độ.
Do anh không thông báo trước nên Cố Trường Quân không đến — Đây chính là mục đích mà Giang Tùy Châu không báo trước, có mấy lời, anh cần nói riêng với Từ Độ.
Trong viện của Từ Độ lúc ấy đang chuẩn bị bữa tối, thấy Giang Tùy Châu đến, biểu hiện của Từ Độ rất bình tĩnh, sai bọn tỳ nữ dọn thêm một bộ chén đũa rồi cho các nàng lui ra ngoài.
Sau khi người hầu lui hết, chỉ còn lại hai người họ.
Chỗ ở của Từ Độ rất yên tĩnh, ngoài cửa số bóng trúc chập chờn, trong phòng hương mực lởn vởn.

Trên bàn trước của sổ còn đặt một bàn cờ, ván cờ đang bỏ dở.
Giang Tùy Châu ngồi xuống, nhìn về phía Từ Độ thì thấy Từ Độ đang cười nhẹ nhàng.
“Cuối cùng, chủ thượng cũng biết ngày mười lăm mỗi tháng có công việc cần bàn giao cho thuộc hạ.” Hắn nói.

“Thuộc hạ không cơ trí bằng Trường Quân, còn đang nghĩ xem nếu chủ thượng không biết, nên dùng cách gì để gặp mặt người một lần đây.”
Hắn nói chuyện một cách thẳng thắng, vạch trần thân phận của Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu cũng không tiếp tục lá mặt lá trái với hắn, ỷ vào thời cổ đại không có dụng cụ như máy thu âm thu hình, nói thẳng: “Trong thư phòng có không ít sách, ta có thể dòm ngó được đôi chuyện từ trong đấy, biết hôm nay có chuyện phải làm với ngươi.”
Từ Độ ngẩn người, có vẻ không ngờ anh có thể thẳng thắng như vậy.
“Thuở nhỏ thuộc hạ từng thấy trong tiểu thuyết viết linh hồn đoạt xác, nào ngờ lần này suy đoán, lại là thật.” Hắn từ tốn nói.
Giang Tùy Châu cười khẩy: “Ta cũng không muốn đến đây, cơ duyên xảo hợp, hiện giờ không còn cách nào khác.”
Từ Độ bật cười.
“Thật thú vị, được tận mắt chứng kiến giai thoại này, cũng không uổng chuyến dạo chơi nhân gian.” Hắn nói.
Hắn biểu hiện rất khoáng đạt tự nhiên, Giang Tùy Châu quan sát trong chốc lát, nói: “Vậy nên, đến giờ ta vẫn không biết, ý đồ của ngươi là gì.”
Từ độ nghe vậy bèn hỏi: “Chủ thượng nói mưu đồ, là chỉ mặt nào?”
Giang Tùy Châu nói: “Các người đã sớm biết, ta tuy là Tĩnh Vưỡng, lại không phải “hắn”.

Các ngươi trở thành thuộc hạ của “hắn”, tự nhiên có mục đích.

Hôm nay ta đã biết, Cố Trường Quân là do người nhà bị uy hiếp, vậy, người thì sao?”
Từ Độ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Chủ thượng ngay cả điều này cũng tra ra được?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Châu lẳng lặng nhìn hắn.
Một lúc sau, Từ Độ bật cười, gật đầu một cái.
“Trường Quân đúng là vì vậy.

Cha mẹ hắn mất sớm, cùng với bà nội và em gái sống nương tựa lẫn nhau, lúc ấy chủ thượng nhìn trúng hắn, hắn lại không muốn bị cuốn vào cuộc chiến chốn triều đình, chủ thượng bèn dùng chút ít thủ đoạn.” Hắn nói tiếp, “Nhưng không ngờ rằng, người thông minh đến vậy, ngay cả việc này cũng nhìn ra được.”
“Còn ngươi?” Giang Tùy Châu hỏi hắn.
Từ Độ thoáng khựng lại, giương mắt nhìn về phía anh, ánh mắt sáng trong.
“Thuộc hạ xuất thân thương nhân, không thể nào làm quan.” Hắn nói, “Nhưng một lòng hướng về xã tắc, mưu đồ một đời, chẳng qua là công danh lợi lộc mà thôi.”
Giang Tùy Châu biết, Nhà Cảnh mới vừa tiến hành khoa thi không lâu, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với lý lịch của người làm quan.

Trong vòng năm đời, chỉ cần có người làm thương nhân, ca kỹ, đều không thể tham gia khoa thi.
Giang Tùy Châu ngập ngừng sau lại hỏi tiếp: “Cho nên, người đầu quân cho Tĩnh Vương?”
Từ Độ khẽ cười.
“Ta không tên không tuổi, ngoại trừ Tĩnh Vương điện hạ hiện giờ tình cảnh gian nan, không còn con đường nào khác.” Hắn nói.
“Huống hồ, tuy ta mưu đồ công danh lợi lộc, nhưng không phải người không từ thủ đoạn.

Nếu vào phe của Bàng Thiệu, há chẳng phải phải làm chuyện mang tiếng xấu muôn đời sao?”
Lời này của hắn rất thẳng thắng.
Giang Tùy Châu thấy thái độ này của hắn, cũng xem như tin tám phần.

Anh trầm ngâm một chốc rồi hỏi: “Vậy nên, bạc đưa người vào mười lăm mỗi tháng, dùng làm gì?”
Anh biết rõ, một người có thể tin hay không, còn phải xem hắn hành xử như thế nào.
Suy cho cùng, Từ Độ có hoàn toàn thẳng thắng với anh không, phải xem ở mấy chuyện quan trọng này.
Anh lẳng lặng nhìn Từ Độ, thấy hắn bất chợt xoay người, đi đến ngăn ẩn trên giá sách lấy ra một quyển sổ, quay trở lại bàn, đưa tới tay Giang Tùy Châu.
“Mấy năm nay Vương gia gom góp bạc, để nuôi một nhóm tử sĩ.” Hắn nói, “Số lượng không nhiều, tổng cộng chừng mười người.

Vì tử sĩ cần do chính mình huấn luyện nhiều năm, mới có thể an tâm sử dụng, thành ra, chủ thượng tìm đến thuộc hạ, giao việc nuôi dưỡng huấn luyện tử sĩ cho thuộc hạ.”
Giang Tùy Châu thoáng ngạc nhiên trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh cầm lấy quyển sách, xem cẩn thận.
Số thứ tự và chi tiêu của mỗi một vị tử sĩ đều được ghi chép rõ ràng, tường tận đến cả ngày tháng, cùng một quyển chi tiết hàng tháng.
Giang Tùy Châu ngập ngừng một lúc, nói: “Vậy nên hàng tháng ngươi đều sẽ ra ngoài chơi, còn luôn ra phố mua giấy bút, ta lại chưa từng bắt ngươi báo cáo?”
Từ Độ gật đầu cười: “Chủ thượng thật thông minh.”
Giang Tùy Châu lẳng lặng xem lướt sổ sách một lần, Từ Độ đứng chờ bên cạnh, không thúc giục anh.

Hồi lâu sau, Giang Tùy Châu để sổ xuống, lấy ra bạc mình đã chuẩn bị sẵn, giao cho Từ Độ số lượng giống như trong sổ.
Đây là dùng hành động nói cho hắn, anh tin hắn.
Từ Độ cười giơ tay nhận lấy ngân phiếu.
“Ngươi làm rất tốt.” Giang Tùy Châu nói, “Ngày không có không ít việc cần đến ngươi.”
Từ Độ cười khẽ: “Xin chủ thượng cứ việc căn dặn.”
Giang Tùy Châu ngừng một chốc rồi giương mắt nhìn về phía hắn: “Nhưng, ngươi có từng nghĩ đến, sau này thế nào?”
Từ Độ không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, tỏ ý anh tiếp tục.
Giang Tùy Châu từ tốn cất tiếng.
“Hưng vong đổi thay, là quy luật tự nhiên.” Anh nói, “Nếu một triều đại khí số đã tận, mặt trời khác mọc lên, công danh lợi lộc mà ngươi muốn, phải lấy thế nào đây?”
Từ Độ nghe vậy, im lặng hồi lâu.
Mãi một lúc sau, hắn bật cười, tiếng cười trong trẻo lại thanh khiết.
“Thế nhân không khỏi nhận định, Nam Bắc dùng sông chia để trị, là kết cục đã định, ắt sẽ kéo dài trăm năm —— Cục diện này, dù Bắc Lương còn Hoắc Vô Cữu, cũng không cách nào thay đổi, vì sao chủ thượng lại luôn cho rằng, Nam Cảnh khí số đã tận?”
Giang Tùy Châu hỏi ngược lại: “Tại sao Hoắc Vô Cữu bị bắt?”
Từ Độ đáp: “Đơn thân độc mã tấn công vào lòng địch, bị cắt viện quân.”
Giang Tùy Châu nói tiếp: “Vậy, triều đình Nam Cảnh hiện tại thế nào?”
Từ Độ thoáng ngập ngừng, sau lại cười nói tiếp: “Ý chủ thượng, lần này Hoắc binh bại là do tính toán sai lầm, còn Cảnh bại lui, là do căn cơ mục nát?”
Giang Tùy Châu không trả lời, ngầm thừa nhận.
Sau một lúc cả hai đều im lặng, Từ Độ đúng lên, thi lễ trịnh trọng với Giang Tùy Châu.
“Tình thế khốn đốn, thuộc hạ ban đầu không ôm hy vọng gì, chẳng qua bước nào hay bước nấy, mỗi một bước đều là bất đắc dĩ.” Hắn nói, “Nhưng hôm nay, gặp được minh chủ, là may mắn của thuộc hạ.

Chắc hẳn tương lai thế nào, chủ thượng đã suy tính sẵn trong lòng, thuộc hạ ắt sẽ nghe lệnh, trở thành cánh tay đắc lực của người.”
Giang Tùy Châu khựng lại, nhất thời cứng họng.
Từ Độ nói vậy với anh, đồng ý tin tưởng anh, đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng Từ Độ chụp cho anh cái mũ quá lớn, lại khiến anh trong nhất thời không nắm chắc.
Tương lai thế nào, anh suy tính gì?
Anh chỉ biết, ở một tương lai không xa, họ sẽ bị Hoắc Vô Cữu một đao chặt đầu.
————
Bên trong An Ẩn Đường bao trùm bầu không khí im ắng.
Qua thời điểm bữa tối, chủ tử vẫn chưa về.
Mạnh Tiềm Sơn sốt ruột đến độ đi lòng vòng, mỗi lần vòng lại, còn len lén liếc nhìn Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu đang ngồi cạnh bàn yên lặng đọc sách.

Có điều không biết có phải do ảo giác của Mạnh Tiềm Sơn không, nó luôn cảm thấy, gần nửa canh giờ qua, quyển sách trong tay Hoắc phu nhân vẫn chưa lật qua trang mới.
Mạnh Tiềm Sơn đã phái người đi hỏi từ sớm.
Lát sau, một tên người hậu chạy về, vào nhà chính, thở hổn hển chạy đến trước mặt Mạnh Tiềm Sơn.
“Hồi bẩm Tiềm Sơn công công, Vương gia đến phòng của Từ phu nhân rồi.” Gã nói.

“Nha hoàn trong viện Từ phu nhân vừa đến báo, do Vương gia không căn dặn từ trước, vừa về phủ đã qua thẳng đó.”
Ôi trời! Giờ phải làm sao cho phải đây!
Tên người hầu này báo cáo ngay trong phòng, Hoắc phu nhân đang ngồi ngay cạnh bên, nghe rành mạch.

Lần này, Mạnh Tiềm Sơn mỗi bịa chuyện dỗ dành Hoắc phu nhân cho qua chuyện cũng không được rồi.
Nó vội xua tay, đuổi tên người hầu ra ngoài.
Đợi người hầu lui ra rồi, Mạnh Tiềm Sơn trưng ra nụ cười lấy lòng, đi đến bên cạnh Hoắc Vô Cữu, sai phái tỳ nữ xung quanh: “Sao không có mắt thế à? Thức ăn lạnh hết rồi, còn không mau bưng đi hâm lại…”
Đoạn sau bị nó nuốt ngược vào bụng.
Vì thấy Hoắc phu nhân đang ngồi đấy bỏ sách xuống, đến mắt cũng không ngước, cầm đũa lên, gắp một đũa cải xanh lạnh ngắt.
Y ăn tối một mình.
Mạnh Tiềm Sơn thoáng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Tựa như… Không chỉ người cả phòng này đang đợi Vương gia về dùng bữa, mà cả vị Hoắc phu nhân luôn đối xử lạnh nhạt với Vương gia, thật ra cũng đang đợi Vương gia về dùng bữa chung.
Nhưng giờ đây, Hoắc phu nhân rõ ràng thể hiện… Không vui cho lắm.
Nếu đúng là vậy, Mạnh Tiềm Sơn biết, cởi chuông phải do người buộc chuông.

Áp suất chung quanh Hoắc phu nhân hơi bị thấp, không phải thứ đám nô tài như bọn họ có thể đối phó, chỉ đành chờ Vương gia dùng xong bữa tối quay về, tự mình dỗ dành vị tổ tông này.
Nghĩ vậy, Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ Hoắc Vô Cữu dùng hết bữa cơm trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Lại không ngờ rằng, dùng cơm xong, Vương gia vẫn chưa về.
Mãi một lúc lâu sau… Nha hoàn chỗ Từ phu nhân đến.
“Tiềm Sơn công công, hôm nay Vương gia nghỉ lại chỗ của Từ phu nhân.”
Nha hoàn đó nói vậy.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tùy Châu: SURPRISE!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui