Mưa suốt một đêm, đến sáng ngày hôm sau mới xem như tạnh.
Giang Tùy Châu ngủ ngon giấc cả đêm.
Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, mây đã tan hết, ánh mặt trời chiếu xuyên qua nền trời xanh thẳm đến bên cửa sổ, soi sáng cả căn phòng.
Ánh mắt Giang Tùy Châu ngay lập tức rơi vào trường kỷ bên cửa sổ.
Trông thấy trên trường kỷ trống trơn, Hoắc Vô Cữu đang ngồi trên xe lăn, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn.
“Chân ngươi còn đau không?” Giang Tùy Châu mở miệng, giọng khàn khàn do vừa tỉnh ngủ.
Hoắc Vô Cữu ngẩng đầu nhìn về phía anh, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Dứt lời, y từ trên trường kỷ cầm một vật màu trắng lên, giơ tay ném.
Trông thấy vật kia bay thẳng về hướng này, Giang Tùy Châu luống cuống đón lấy.
Nhưng do nó quá mềm, trượt khỏi tay của anh, lọt thỏm xuống giường.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, nhận ra nó là túi chườm hôm qua Mạnh Tiềm Sơn đưa cho anh.
Nước nóng bên trong đã không còn nóng, chỉ có lớp lông xù thoang thoảng độ ấm, như là nhiệt độ cơ thể của ai đấy.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
— À, cảm ơn túi chườm của anh.
Khoé miệng Giang Tùy Châu không kiềm được cong lên.
Anh nói mà, Hoắc Vô Cữu Hoắc đại tướng quân đích thực là người rất rất tốt.
Hôm qua rõ ràng Mạnh Tiềm Sơn nhét cho y nhiều túi chườm thế, vậy mà y vẫn nhớ cái này là do anh đưa cho y, thậm chí còn vì vậy mà cám ơn anh.
“Không có gì.” Giọng của Giang Tùy Châu cũng nhiễm ý cười.
Hoắc Vô Cữu thản nhiên nhìn anh xong im lặng thu hồi ánh mắt.
Mặt trời dần dần lên cao, Giang Tùy Châu xoay người xuống giường.
Tuy hôm qua là Thiên thu yến của Hậu Chủ, hôm nay bá quan văn võ được nghỉ phép, nhưng Bộ Lễ lại không thể nghỉ.
Mọi thứ chuẩn bị cho bữa tiệc hôm qua, cần phải sắp xếp lại rồi ghi vào sổ.
Dù Quý Du có nói, sức khoẻ anh không tốt, nếu thấy không khoẻ thì không đi cũng được, nhưng Giang Tùy Châu không muốn ông vì anh mà phá lệ, cứ đến đi một vòng, xem thử có gì cần anh làm không.
Anh định vậy xong chợt nhớ đến mấy cuốn sách Quý Du đưa cho anh muộn vài hôm trước.
Hai cuốn dã sử, không dày lắm, nếu tính thời gian, có thể đem trả cho Quý Du được rồi.
Nghĩ vậy, anh bèn đứng dậy, gọi Mạnh Tiềm Sơn vào.
Nhưng đúng lúc này, cửa bị đẩy tông vào.
Giang Tùy Châu giương mắt nhìn lên, trông thấy Mạnh Tiềm Sơn lảo đảo chạy vào.
“ Vương gia, xảy ra chuyện rồi Vương gia!” Mạnh Tiềm Sơn hớt hải nói.
Giang Tùy Châu cau mày: “Chuyện gì?”
Nghe Mạnh Tiềm Sơn thở hổn hển nói: “Bộ Lễ xảy ra chuyện! Vừa có người của triều đình đến báo, Quý Du Quý đại nhân bị vạch tội, người của Bộ Hình bắt đi rồi!”
Giang Tùy Châu sững sờ.
“Tội gì?”
Anh nhớ tiểu sử cuộc đời của Quý Du, không có chuyện thế này.
Một đời của ông, tuy không có đóng góp gì lớn lao, nhưng xem như thuận buồm xuôi gió.
Sau khi nhà Cảnh diệt vong, Bắc Lương vốn muốn chiêu hàng ông, nhưng ông từ chối, sau đấy từ quan hồi hương, du sơn ngoạn thuỷ.
Sao bỗng dưng lại bị bắt?
Mạnh Tiềm Sơn trả lời: “Đại nhân của Bộ Hình nói rằng, Quý đại nhân tham ô chi phí Thiên thu yến của Hoàng thượng, dùng đồ giả, cắt xén nguyên vật liệu, sáng nay vừa bị phát hiện!”
Tuyệt đối không thể nào.
Giang Tùy Châu cau mày: “Đã bắt đi Bộ Hình rồi?”
Mạnh Tiềm Sơn gật đầu lia lịa.
Giang Tùy Châu mặt mày sa sầm, giơ tay lên nói: “Thay đồ.”
Mạnh Tiềm Sơn thoáng sững sờ: “Vương gia, người…”
Giang Tùy Châu nói: “Ta đi Bộ Hình một chuyến.”
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy sốt ruột đến thiếu điều giẫm chân: “Người định làm gì! Hiện giờ các vị đại nhân của Bộ Lễ tránh còn không kịp, chỉ sợ quân lính gõ cửa, sao người lại chạy đến đó làm gì?”
Giang Tùy Châu không tỏ thái độ.
“Đừng nói nhảm.”
Mạnh Tiềm Sơn không dám chống đối, chỉ đành tiến lên thay y phục cho anh.
Ánh mắt Giang Tùy Châu tối sầm.
Anh biết, Bộ Lễ xảy ra chuyện, sau khi bắt Quý Du, chắc chắn sẽ lần lượt tra hỏi tất cả quan viên Bộ Lễ.
Thân là Thân vương, anh chủ động trình diện trước nhằm thoát khỏi tình nghi, là lẽ đương nhiên không có gì khác thường, cũng không khiến người hoài nghi.
Nhưng việc anh muốn làm, đương nhiên không phải thoát khỏi tình nghi.
Anh muốn biết, Quý Du đáng lẽ xuôi buồm mát mái, tại sao lại bị bắt.
Vì đây là dã sử, có sự khác biệt với chính sử, hay là vì, anh vượt thời gian đến đây, tiếp xúc với Quý Du, trở thành biến số trong quỹ tích cuộc đời Quý Du.
—
Tin Giang Tùy Châu muốn đến Bộ Hình đã được truyền đi trước, lúc anh xuống xe ngựa, Thị lang Bộ Hình đã đứng sẵn ở cửa chờ anh.
Thấy anh xuống xe, Thị lang Bộ Hình tiến lên tiếp đón với vẻ niềm nở, thấy anh bước đi lung lay theo gió, mong manh yếu ớt còn ân cần đưa tay muốn đỡ anh.
Giang Tùy Châu không hề nể mặt mà né người qua, để Mạnh Tiềm Sơn dìu đi.
“Hạ quan đợi Vương gia đã lâu, mời Vương gia.” Thị lang Bộ Hình cười nói đồng thời nghiêng người đứng qua bên.
Giang Tùy Châu dửng dưng nói: “Bậc quan của hai người chúng ta ngang nhau, không cần lễ độ.
Huống chi, hôm nay Bổn vương đến, là để nhận thẩm vấn.”
Thị lang Bộ Hình nghe nói vậy, vội cười nói: “Vương gia nói vậy là có ý gì ạ? Bộ Hình đang tra vụ án này, nhưng do mấy ngày trước đấy, Vương gia bị bệnh suốt nên không nhúng tay vào việc này, dù có tra xét, cũng không dính đến Vương gia…”
Giang Tùy Châu giơ tay lên, cắt ngang lời lão.
“Có một số việc, do Bổn vương phụ trách.” Anh nhẹ giọng nói.
“Dù các ngươi không xét nét, nhưng Bổn vương thấy cần đích thân hỏi.”
Nghe anh nói vậy, Thị lang Bộ Hình vâng dạ liên hồi, mời anh vào.
Tiền căn hậu quả, chẳng qua là một vụ án tham ô bình thường.
Các khoản chi mà Bộ Lễ nhận được là do Hộ Bộ phê duyệt, số lượng bao nhiêu, dùng vào việc gì, các hạng mục đều được ghi chép lại.
Nhưng sáng nay, sau khi dọn dẹp xong, tự dưng lại có người phát hiện, đồ trang trí trong bữa tiệc, có rất nhiều món bề ngoài là vàng ngọc, bên trong lại là đồ giả, kiểm kê hết thì phát hiện là một khoản không nhỏ.
“Sau khi Bộ Hình hạch toán sơ sơ, Quý đại nhân tham ô, ít nhất phải con số này!” Thị lang Bộ Hình giơ bốn ngón tay về phía Giang Tùy Châu.
“Nói thẳng, đừng đánh đố Bổn vương.” Giang Tùy Châu lạnh lùng nói.
Thị lang Bộ Hình gượng gạo nói: “Ít nhất bốn ngàn lượng.”
Bốn ngàn lượng, tuy không phải rất nhiều, nhưng dám ăn chặn tiệc sinh nhật của Hậu Chủ.
Tham ô của Hậu Chủ, dù chỉ bốn ngàn lượng, nhưng đối với quan viên bình thường mà nói, là trọng tội, nhẹ thì lưu đầy, nặng thì chém đầu.
Giang Tùy Châu giữ im lặng.
Bên phía Thị lang Bộ Hình thì vẫn tiếp tục lải nhải: “Vương gia không cần lo lắng, dù lúc sau Bộ Hình có phái người đến xét phủ Vương gia thì cũng chỉ là có lệ theo quy định mà thôi.
Việc này chủ yếu là do Quý Du, không liên can đến Vương gia…”
Song lại nghe Giang Tùy Châu thản nhiên nói: “Bổn vương cần gặp mặt Quý Du.”
Thị lang Bộ Hình thoáng sững sờ, trên mặt hiện vẻ khó xử.
“Việc này… Hiện giờ Quý Du đang bị nhốt…” Lão trả lời một cách bối rối.
Giang Tùy Châu tỏ vẻ điềm nhiên.
“Có một số vật liệu, là do Bổn vương đứng ra nhận.” Anh nói.
“Việc này, Bổn vương cần đích thân hỏi lại ông ấy, mới có thể yên tâm.”
Nghe nói vậy, Thị lang Bộ Hình xem như đã hiểu.
Tuy Quý Du tham ô, nhưng Tĩnh Vương cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Đoán rằng, trong vụ việc Thiên thu yến của Bệ hạ, Tĩnh Vương cũng không hoàn toàn trong sạch nên mới gấp gáp chạy đến đây, còn muốn hỏi chuyện riêng với Quý Du.
Nhưng, Thị lang Bộ Hình đã nhận được tiếng gió của cấp trên, vụ việc hôm nay, chỉ cần cho Quý Du một mình chịu tội.
Nếu vậy, dù Tĩnh Vương điện hạ muốn quẳng phần nợ của mình qua cho Quý Du, chắc không có gì đáng ngại.
Suy cho cùng, Tĩnh Vương điện hạ cũng là hoàng thân quốc thích, dù có tham ít bạc, Hoàng thượng còn có thể nói gì?
Nghĩ vậy, Thị lang Hình Bộ cũng an tâm, miễn cưỡng đáp ứng, dẫn Giang Tùy Châu đến đại lao của Bộ Hình.
Tội phạm bị nhốt trong nhà lao của Bộ Hình đa số là thuộc dạng tình nghi, đang trong quá trình thẩm vấn, hoặc tội nhẹ.
Vì vậy đại lao của Bộ Hình canh phòng không nghiêm ngặt như thiên lao của triều đình, môi trường cũng khá hơn, bốn phía nhà lao đều có cửa sổ nhỏ, dùng để thông gió lấy sáng.
Giang Tùy Châu đi theo Hình bộ Thị lang Bộ Hình, đi thẳng vào góc sâu trong đại lao, quẹo rồi lại quẹo, cuối cùng thấy được Quý Du bị nhốt trong phòng giam.
Do mới bị bắt nhốt nên y phục của ông khá chỉnh tề, tinh thần cũng rất tốt, hiện tai đang ngồi bơ vơ trên chiếc giường trải rơm trong phòng giam.
Phát hiện có người đến, Quý Du ngước đầu lên.
Trông thấy Giang Tùy Châu đứng ngoài cửa phòng giam, ra hiệu cho Thị lang Bộ Hình đi ra ngoài đợi.
“Việc này…” Thị lang Bộ Hình hơi do dự.
“Nửa nén hương.” Giang Tùy Châu nói.
Thị lang Bộ Hình lưỡng lự một lúc rồi gật đầu nói: “Vậy Vương gia phải nói ngắn gọn thôi, hạ quan đợi người ở cửa đại lao.”
Lão nghĩ bụng, dù sao Quý Du đã vào đại lao, chắc Tĩnh Vương điện hạ không có chuyện gì quan trọng tìm ông ta đâu.
Chức quan của lão không cao, cũng không có chỗ dựa, vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội Tĩnh Vương điện hạ, không đáng.
Thị lang Bộ Hình lui ra ngoài.
Thấy lão đi xa rồi Giang Tùy Châu mới tiến lên: “Quý đại nhân.”
Quý Du đứng dậy, đi tới trước cửa phòng giam, cách song gỗ, nhìn Giang Tùy Châu.
“Tĩnh Vương điện hạ…” Ông nhìn anh với vẻ không dám tin.
Giang Tùy Châu ngập ngừng một lúc mới chầm chậm nói: “…Vốn định hôm nay sẽ trả sách cho đại nhân.”
Quý Du nghe vậy thì ngẩn người, song cười khổ.
“Vương gia không cần trả.” Ông nói.
“Trời có mưa gió khó đoán, người cũng có số mệnh.
Chắc hẳn số mệnh của ta, tại nơi này.”
Giang Tùy Châu thấy bộ dạng của ông, cảm thấy có chút gì đấy bứt rứt.
“Tuy Bổn vương không hay qua lại với đại nhưng, nhưng bổn vương biết, đại nhân không phải người sẽ làm những việc thế này.” Anh ngừng một lúc rồi hạ thấp giọng nói.
Quý Du ngước mắt lên nhìn về phía anh.
“Nếu có bằng chứng, làm hay không, không quan trọng.” Ông nói.
Sau một lúc ngập ngừng, Quý Du nói tiếp.
“Xưa nay Vương gia và Bàng đảng không hợp nhau, chuyện hôm nay, chắc cũng đoán được ít nhiều.” Ông nói.
“Người của Bàng đảng từng tỏ ý kết giao với ta nhiều lần nhưng đều bị ta từ chối, chắc trong lòng họ cũng không vui vẻ gì.
Mấy ngày nay, ta và Vương gia có chút qua lại, chuyện lần này, chắc do họ phòng hờ trước.”
Giọng ông rất ôn hòa, không hề mang ý trách cứ, nhưng hai tay đang buông thõng của Giang Tùy Châu, bất giác càng siết càng chặt.
… Anh đoán được.
Chính Quý Du không biết, nhưng anh biết, đối với Quý Du mà nói, anh chính là tai họa từ trên trời rớt xuống.
Nguyên chủ và Quý du gần như không qua lại, ông không kéo bè kết phái, lại không có nắm thực quyền, đương nhiên Bàng Thiệu không xem ông ra gì.
Nhưng, vì anh chuyển kiếp đến đây, tán gẫu đôi câu với Quý Du, có chút quan hệ xã giao với ông, thậm chí là vì ông quan tâm anh do sức khỏe yếu ớt, mới khiến cho Bàng Thiệu cảnh giác, từ đó quyết định xử lý Quý Du.
Thấy Giang Tùy Châu im lặng không nói một lời, Quý Du hơi sững người, xong lại cười ôn hòa.
“Vương gia chớ tự trách.” Quý Du nói.
“Từ lúc ta từ chối lời mời của Bàng Đảng thì đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.
Quý mỗ làm người thất bại, tư chất bình thường, làm quan mười mấy năm, cũng không có đóng góp gì.
Nay rơi vào kết cuộc này, không liên can gì đến Vương gia, chẳng qua do Quý mỗ sống trong chốn triều đình, lại chỉ mong giữ thân.”
Ông trông thấy Giang Tùy Châu sau một khi im lặng thật lâu thì khẽ lắc đầu.
Anh giương mắt nhìn Quý Du.
Trong phòng giam lờ mờ, xuyên qua song gỗ, Quý Du đối diện với một đôi mắt đen thăm thẳm.
Đôi mắt ấy tròng trắng chiếm trọn khóe dưới, dáng mắt tinh xảo quyến rũ, tướng nịnh hót mười mươi.
Nhưng lúc này đây, đôi mắt ấy lại ánh lên tia sáng ngời ngợi đầy cương nghị.
“Chuyện chưa điều tra rõ ràng, đại nhân sẽ không bị định tội ngay đâu.”
Quý Du nghe giọng anh hạ xuống thật thấp, lại ấm áp truyền cảm.
“Đại nhân ở trong tử cứ an tâm đừng sốt ruột, Bổn vương thề, nhất định sẽ không để ngài phải gánh oan ức.”
—
Sắc trời dần ngả màu, bên ngoài lất phất mưa.
Mạnh Tiềm Sơn hơi chút bất an, lòng vòng ở cửa An Ẩn Đường, phái đi phái lại người hầu đi ra cổng hỏi xem Vương gia đã về chưa.
Sáng nay, Vương gia cho nó đi theo đến Bộ Hình, từ sau khi đi ra khỏi đại lao, anh trở nên âm trầm, không nói một lời.
Khi đến phố Xương Bình cách phường Thanh Hà một dặm thì Vương gia bỗng kêu dừng xe, xuống xe một mình.
“Không ai được phép đi theo.” Vương gia căn dặn vậy.
“Bổn vương đi dạo một vòng rồi tự về phủ.”
Mạnh Tiềm Sơn định khuyên can nhưng khi thấy gương mặt lạnh lẽo của Giang Tùy Châu, nó lại không dám lên tiếng.
Không còn cách nào khác, Mạnh Tiềm Sơn chỉ đành đỡ Giang Tùy Châu xuống xe, phái hai hộ viện đi theo xa xa.
Nào ngờ, Vương gia xuống xe xong, mãi không về.
Thấy trời đã muộn, trái tim Mạnh Tiềm Sơn nhảy lên tận cổ họng.
Nó hận bản thân mình quá mức nghe lời, nhưng đây là thói quen được dưỡng thành từ thuở nhỏ.
Nó ngốc nên từ nhỏ Vương gia đã không thích nó, nhưng vì nó là người do Tiên đế phái đến cho hắn, nên hắn không đuổi nó đi.
Từ nhỏ Mạnh Tiềm Sơn đã cẩn thận từng li từng tí, chỉ biết nghe lời Vương gia, vốn cho rằng nó là thứ duy nhất có thể bù đắp cho sự ngốc của nó, nào ngờ, hôm nay lại vì nó là lỡ chuyện.
Vào lúc nó lòng vòng đến không nhớ được số vòng thì nghe thấy tiếng xe lăn lạch cạch truyền đến.
Mạnh Tiềm Sơn hậu tri hậu giác ngước đầu lên, trông thấy Hoắc Vô Cữu đã đến ngay trước mặt nó.
“Sao rồi?” Nó nghe Hoắc Vô Cữu hỏi.
Mạnh Tiềm Sơn vội trả lời: “Hồi bẩm phu nhân, do nô tài ngu ngốc, để Vương gia ra ngoài một mình, đến giờ vẫn chưa về…”
Hoắc Vô Cữu ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy mưa không lớn, nhưng cứ tí tách tí tách, mãi không ngớt.
“Ngươi đúng là ngu ngốc.” Hoắc Vô Cữu mở miệng nói.
Giọng y thong thả, nhưng lại mang theo áp lực khó tả, khiến Mạnh Tiềm Sơn giật bắn, không nói được thành lời, dè dặt nhìn Hoắc Vô Cữu.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu chuyển từ màn mưa ngoài cửa sổ đến trên mặt Mạnh Tiềm Sơn.
“Đã muộn thế này, còn không phải người đi tìm, cứ lòng vòng ở đây có ích gì?” Giọng anh vừa trầm vừa lạnh.
Mạnh Tiềm Sơn như sực tỉnh cơn mộng, nói liên thanh: “Đúng rồi đúng rồi! Sao nô tài lại quên mất!”
Nói xong thì hấp tấp định chạy vào màn mưa.
Nhưng đúng lúc này, có một tên người hầu đội mưa chạy vào An Ẩn Đường.
“Tiềm Sơn công công, Vương gia về rồi!” Còn chưa chạy đến trước cửa phòng, người hầu đã vội hô to.
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng đi ra hành lang.
Trông thấy tên người hầu chạy đến gần bên, thở hổn hển.
“Vương gia về rồi, tuy có hộ viên che dù cho hắn, nhưng vẫn dính chút mưa.” Tên người hầu nói.
Mạnh Tiềm Sơn vội nói: “Vương gia đi đâu đấy?”
Tên người hầu hơi khựng lại, giọng xìu đi.
“Không biết Vương gia ở đâu… Uống rất nhiều rượu.” Gã nhỏ giọng nói.
—
Giang Tùy Châu không ngờ rằng, cơ thể này không chỉ bệnh tật, mà đến tửu lượng cũng tệ hại.
Sau khi rời khỏi Bộ Hình, cảm giác trong lòng nặng trĩu.
Tuy anh đoán được từ sớm, việc Quý Du vào tù có liên quan đến mình, nhưng suy đoán và tận mắt chứng kiến, vẫn khác nhau hoàn toàn.
Đó không chỉ là một sinh mạng sống động, mà còn là người thi từ tài hoa vượt bậc, phóng khoáng tự do.
Lại do có một chút thiện ý với mình mà bị liên lụy, bắt vào tù, tiền đồ mù mịt, thậm chí sống chết không rõ.
Mà tất cả, là vì Bàng Thiệu.
Đối với Giang Tuỳ Châu mà nói, Bàng Thiệu vốn chỉ là một gian thần được ghi chép trong sử sách, nhưng giờ đây, lão đã trở thành kẻ ác cầm đồ đao nhìn chòng chọc anh, canh me hãm hại những người bên cạnh anh.
Còn anh, lại ngây thơ tưởng rằng, có thể tạm thời ứng đối với lão, giằng co qua ba năm này.
Trái tim Giang Tùy Châu như bị một tảng đá đè lên, khiến cho anh hít thở không thông.
Anh muốn tìm chỗ để phát tiết, nhưng anh chuyển kiếp đến đây, đến cả một người để nói chuyện cũng không có.
Anh chỉ có thể cố chịu, cho đến khi xe ngựa chạy tới phố Xương Bình.
Trên phố Xương Bình toàn là cửa hàng, người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp.
Làn khói lượn lờ bay ra từ các hàng quán, bách tính thương buôn đi lại trên đường, bầu không khí bình yên lại trật tự, khác một trời một vực với phủ Tĩnh Vương cao sang lại lạnh lẽo.
Giang Tùy Châu dừng xe ngựa tại đây, tự mình đi tiếp.
Anh của hiện tại, như gấp gáp muốn thoát khỏi thân phận Tĩnh Vương, thoát khỏi thế giới này, trở về là chính mình trong muôn vàn sinh linh.
Nhưng, trong muôn vàn sinh linh ngày nay không còn chỗ dành cho anh.
Anh lang thang không mục đích trên phố Xương Bình, người qua kẻ lại quanh anh, nhưng giống như bị ngăn cách khỏi anh.
Đi một lúc, Giang Tùy Châu bỗng ngẩng đầu lên, thấy cờ quán rượu bay phất phới.
Rượu không mạnh, chẳng qua là rượu hạnh bình thường ở phương nam, vị ngọt thơm, chẳng hề say.
Nhưng lúc Giang Tùy Châu đứng dậy, cảm giác đầu choáng mắt hoa, như bước trên mây, uống say rồi.
Anh chống bàn giúp mình đứng vững.
Say cũng tốt.
Anh nghĩ thầm.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây, ngày ngày tỉnh táo, thật mệt.
Anh lảo đảo lắc lư rồi khỏi tiệm, lững thững trở về Vương phủ.
Không biết trời mưa từ khi nào, mưa không lớn, anh cũng không có cảm giác mình đang dầm mưa.
Mãi đến khi đứng trước cổng Vương phủ, anh mới hậu tri hậu giác, có người đứng sau lưng che dù cho anh.
Anh quay đầu lại, nhận ra đó là một hộ viện mà anh chưa từng gặp mặt.
Trông thấy anh nhìn về phía mình, hộ viện nọ cảm giác chân mềm nhũn, định quỳ xuống lạy anh.
Giang Tùy Châu cau mày, rề rà phẩy tay.
Đúng rồi, anh ở đây, chẳng qua là một Tĩnh Vương như lang như hổ khiến người người e sợ.
Có người nâng bộ liễn đến nhưng anh không bước lên, đạp lên nền đá ẩm ướt đi thẳng về An Ẩn Đường.
Anh vừa đến cửa viện thì trông thấy Mạnh Tiềm Sơn đội mưa, chạy thẳng đến trước mặt mình.
“Vương gia!” Mạnh Tiềm Sơn gấp đến độ giọng cũng run lên theo.
“Ngài đã đi đâu vậy ạ, dọa chết nô tài rồi…”
“Không phải ngươi phái người đi theo à.” Giọng Giang Tùy Châu nghèn nghẹn.
Mạnh Tiềm Sơn giật mình, tưởng rằng Giang Tùy Châu muốn trách tội nó.
Nhưng nó chưa kịp mở miệng, Giang Tùy Châu đã giơ tay lên cản lại.
Anh tự mình đi lên bậc thang, đến hành lang thì ngừng lại rồi quay đầu nói qua nói: “Không cần để ý đến bổn vương, canh ngoài cửa.”
Mạnh Tiềm Sơn vậng lời không dám cãi lại.
Giang Tùy Châu nhấc chân bước vào phòng, đóng cửa lại, đi về trước mấy bước, dựa vào vách ngăn bên cạnh.
Anh ngước đầu lên, nhắm mắt, hít sâu mấy hơi.
Đợi mai tỉnh rượu, anh cần suy tính cẩn thận, làm sao giúp Quý Du thoát tội.
Nhưng hiện giờ, anh chỉ muốn một mình.
Anh nhắm mắt đứng đấy hồi lâu, đến khi lấy lại bình tĩnh từ trong men say, mới từ từ mở mắt.
Trông thấy một người ngồi trước mặt, lẳng lặng nhìn anh.
Giang Tùy Châu nhìn về phía người nọ, ngẩn người, sau đấy lộ ra một nụ cười say khướt, không hề phòng bị.
“Ngươi ở đây à.” Giọng anh hơi biếng nhác.
“Ta quên mất.”
Hoắc Vô Cữu lên tiếng hỏi: “Sao uống nhiều vậy?”
Nhưng Giang Tùy Châu lại cười lắc đầu, nói: “Không uống bao nhiêu, chẳng qua tửu lượng của ta tệ quá thôi.”
Hoắc Vô Cữu khẽ cau mày.
Đúng là uống nhiều mà.
Mặt anh ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, áo ngoài thấm ướt, tuy nửa người trên không dính mưa nhưng vạt áo và ống quần, đọng nước ướt đẫm.
Hoắc Vô Cữu nói: “Đi thay đồ trước đi.”
Giang Tùy Châu nghe vậy, giơ tay lên xoa trán, ừ một tiếng rồi vịn vách ngăn đứng thẳng dậy.
Nhưng có lẽ do dựa vào vách ngăn lâu, lại thêm men rượu chuốc say đầu óc anh, người không có sức lực, vừa bước một bước, cảm giác chân mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước.
Giang Tùy Châu giờ mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân té ngã.
Nhưng anh động tác trì trệ, không phản ứng kịp, chỉ đành ngã đập thẳng xuống.
Nhưng, cơn đau trong dự đoán lại mãi không ập đến, trái lại anh nhào vào một khối ấm cứng.
Anh mơ màng mở mắt ra, trông thấy gương mặt Hoắc Vô Cữu gần ngay trước mắt, một đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn anh từ khoảng cách rất, rất gần.
Anh được Hoắc Vô Cữu đỡ lấy.
Anh nằm trong vòng tay của Hoắc Vô Cữu, vì đỡ lấy người anh, nên động tác của Hoắc Vô Cữu hiện giờ, giống như ôm anh vào lòng.
Giang Tùy Châu lại hồn nhiên không hay biết.
Đối diện Hoắc Vô Cữu, anh hơi khựng lại, giống như chợt nhớ đến gì đấy, rì rì cất tiếng hỏi.
“Chân ngươi còn đau chứ?”.