Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết


Giang Tùy Chu câu được câu không mà nói chuyện với Hoắc Vô Cữu, dần dần lại đã ngủ mất.
Ghế dựa của y mềm mại, nhưng thành buồng xe lại cực kì cứng rắn.

Y dựa vào trên buồng xe, theo sự xóc nảy của xe ngựa, ít nhiều cũng có chút không thoải mái cho lắm.
Nhưng mà có lẽ là bởi vì ngủ quá sâu, dần dần, chút không thoải mái này lại biến mất.

Y như đang dựa vào thân của một thứ gì đó vừa cứng rắn lại rất dẻo dai, ấm áp lại vững chãi, thứ ấy đỡ y lên, tựa như đang từ từ chìm vào một cái ôm vậy.
Giấc ngủ này của y, ngủ thẳng đến lúc bị Mạnh Tiềm Sơn đánh thức.
“Vương gia, Vương gia tỉnh tỉnh, chúng ta đến rồi.” Mạnh Tiềm Sơn ở trước mặt y kêu.
Giang Tùy Chu mơ mơ màng màng mà mở mắt, chỉ thấy bốn phía ngoài cửa sổ xe lúc này là đèn đuốc sáng trưng, không ngờ đã vào một tiểu viện rồi.

Bọn hạ nhân chờ sẵn ở ngoài xe, Hoắc Vô Cữu cũng ngồi ở cạnh xe ngựa, có Ngụy Giai đẩy phía sau.
Chính là ngày đó khi Lý Trường Ninh sắc thuốc cho y, nói rằng ông ta không tiện đi theo, nhưng mỗi ngày Giang Tùy Chu cùng Hoắc Vô Cữu đều cần có người sắc thuốc, cho nên thỉnh Giang Tùy Chu dẫn đồ đệ ông ta đi cùng.
Giang Tùy Chu không muốn bị lộ ra, cũng sợ xảy ra chuyện rắc rối, cho nên cũng dứt khoát cho Ngụy Giai thay thế của vị trí Tôn Viễn, để Tôn Viễn ở lại trong phủ.
Y chỉ cảm thấy bản thân mình ngủ lơ mơ rồi, trước mắt đều choáng váng, một lát sau mới dần dần tìm về được thần thức.
“Ngủ sâu quá, hoàn toàn không phát hiện rằng đã tới rồi.” Giọng y có chút khàn, nói.
Y để Mạnh Tiềm Sơn đỡ xuống xe ngựa, thì thấy bản thân mình đã tới vườn ngự uyển trên núi.

Tuy độ cao của Thiên Bình Sơn này không cao hơn so với mặt nước biển, nhưng có những ngọn núi trùng điệp, nơi này là một tòa trong số đó, là địa điểm cũ của đạo quán đã bị san bằng hai năm trước kia.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, trong bóng đêm cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy những dãy núi xanh biếc, rừng cây rậm rạp dưới chân núi, nước sông róc rách.

Bàng Thiệu đã bỏ ra nhiều công sức, tuy diện tích vườn ngự uyển trên núi này không tính là quá lớn, nhưng mọi nơi đều rất tinh xảo độc đáo, nhìn từ xa xa, tựa như tiên phủ Lãng Uyển(*) trong núi.
(*) Lãng Uyển: tên một khu vườn mà tiên hay dạo chơi.
Nhà chính trong viện nằm giữa năm gian phòng, hai bên có hai dãy sương phòng.

Mạnh Tiềm Sơn nhanh nhẹn mà bố trí bọn hạ nhân cho ổn thỏa, rồi mời Giang Tùy Chu cùng Hoắc Vô Cữu vào trong chính phòng.
Đồ đạc trong hai gian vừa vặn có hai cái giường nhỏ, cũng giảm bớt được không ít phiền toái.
Tuy Giang Tùy Chu đã ngủ suốt cả đường, nhưng trên xe xóc nảy, tóm lại cả người đau nhức mệt mỏi.

Đợi khi vào trong phòng, y để Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ thu dọn xong thì liền nằm xuống giường.
“Bản vương lại cảm thấy, dường như thân thể đã khá hơn nhiều rồi.” Giang Tùy Chu nói.
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy, vừa giúp y kéo chăn, vừa hỏi: “Vương gia nói vậy là sao?”
Giang Tùy Chu nói: “Buổi sáng hôm nay, bản vương ngồi trên xe còn cảm thấy toàn thân đau nhức, vốn nghĩ chắc chẳng kiên trì được cả đường, nhưng không ngờ lại ngồi được đến bây giờ, hình như cũng không mệt như trong tưởng tượng.”

Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy thì phụt cười một tiếng.
“Làm sao?” Mặt Giang Tùy Chu lộ vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy Mạnh Tiềm Sơn liên tục lắc đầu.
“Không có gì, không có gì.” Hắn ta cười nói.

“Nô tài đây là cao hứng vì Vương gia đó.”
Mặt Giang Tùy Chu lộ vẻ nghi ngờ, không khỏi nhìn hắn ta thêm vài lần, nhưng cũng không hỏi lại nữa.
Mạnh Tiềm Sơn nói xong liền giúp Giang Tùy Chu buông màn, cười lui ra ngoài.
Tất nhiên là hắn ta cao hứng cho Vương gia, nhưng mà, cũng không thể nói rõ rốt cuộc tại sao lại cao hứng.
Sau khi Mạnh Tiềm Sơn rời khỏi phòng Giang Tùy Chu, cười hì hì hai tiếng.
Chung quy hắn ta vẫn không thể nói cho Vương gia biết, hôm nay ngài đi đường vất vả nhưng lại không cảm thấy mệt, nguyên nhân không phải là bởi vì thân thể đã khỏe mạnh hơn đâu?
Hắn ta lại nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy ban ngày hôm nay.
Hôm nay hắn ta xốc màn xe lên, vốn dĩ cần phải đáp lời với Vương gia, nhưng lại thấy Vương gia đang ngủ.

Y không dựa vào trên buồng xe, mà Hoắc phu nhân ngồi ở trên xe lăn đang nghiêng mình, để y dựa vào đầu vai của chính mình.
Khi hắn ta xốc mành lên, Hoắc phu nhân đang cúi đầu nhìn Vương gia.

Ánh mắt kia, Mạnh Tiềm Sơn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Nghe lời nói mới vừa rồi của Vương gia, chắc là Hoắc phu nhân đã để Vương gia dựa vào ngủ suốt cả đường rồi.
Mạnh Tiềm Sơn lại không nhịn được mà cười.
Tất nhiên là hắn ta cao hứng cho Vương gia, cao hứng vì Vương gia không phải là một bên tình nguyện, mà là lưỡng tình tương duyệt đó.
——
Biệt uyển trên núi không lớn, sương phòng ở hai bên sườn cũng chẳng có mấy gian phòng.

Bởi vì mang nhiều hạ nhân đến nên phải ở chen chúc, cho dù là Mạnh Tiềm Sơn thì cũng phải ở chung một gian phòng cùng với người khác.
Có lẽ ngày thứ hai sẽ phải đi theo Hoàng Thượng vào núi, sẽ có rất nhiều chuyện, cho nên Mạnh Tiềm Sơn liền sai người khác gác đêm ở bên ngoài phòng Giang Tùy Chu, còn mình về phòng nghỉ ngơi trước.
Căn phòng mà hắn ta ở thanh tĩnh hơn một chút, trong phòng chỉ có hai cái giường, khi hắn ta vào phòng, trên một cái giường khác đã có người.
Thấy hắn ta tiến vào, người nọ quy quy củ củ mà đứng lên, khom người nói: “Mạnh công công.”
Người này chính là tên tiểu tư cùng đi theo tới, đồ đệ của đại phu Lý Trường Ninh.
Mạnh Tiềm Sơn liên tục xua tay, nói: “Đừng giữ lễ tiết, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
Tiểu tử này là do hắn ta cố ý an bài ở chỗ này.

Hắn ta đi theo hầu bên người Hoắc phu nhân, lại phải sắc thuốc cho hai vị chủ tử, mấy gian bên cạnh người lắm mắt nhiều, không thanh tịnh bằng nơi này của Mạnh Tiềm Sơn.

Thấy tiểu tử này trông có vẻ vừa chất phác vừa ngoan ngoãn, sau khi nghe mình nói xong thì liền ngồi lại về trên giường.

Mạnh Tiềm Sơn ngồi ở trên giường, một bên cởi giày, một bên mở miệng nói chuyện phiếm với hắn ta.
“Sư phụ ngươi cũng hầu hạ bên người Vương gia một thời gian, chân này của Hoắc phu nhân, rốt cuộc đã đỡ hơn hay chưa?”
Ngụy Giai ngồi ở bên cạnh giả ngu giả ngơ nghe được lời này, lập tức thần kinh căng thẳng.
Tới thăm dò rồi đây.

Hắn ta nói trong lòng.
Hắn ta cân nhắc từ ngữ, cẩn thận mở miệng nói: “Hồi bẩm công công, có điều hiện giờ chỉ có thể giảm bớt vài phần đau đớn cho phu nhân, để ngày mưa phu nhân sẽ không đau như vậy nữa.

Nhưng sư phụ cũng nói, kinh mạch trên đùi phu nhân đã đứt hoàn toàn, chỉ sợ…… cũng chỉ có thể đến mức độ này.”
Nghe được lời này, Mạnh Tiềm Sơn không khỏi thở dài.
“Giảm bớt hai phần đau đớn, cũng là tốt rồi.” Hắn ta nói.
Ngụy Giai đánh giá thần sắc hắn ta, liên tục đáp ứng.
Mạnh Tiềm Sơn thấy tiểu tử này thành thật, không khỏi mở miệng chỉ điểm hắn ta hai câu: “Ngươi cùng sư phụ ngươi, chỉ cần hầu hạ cho thật tốt.

Hễ chân của Hoắc phu nhân bình phục được một hai phần, thì sẽ không thể thiếu vinh hoa phú quý nửa đời sau của hai người các ngươi đâu.”
Nghe được lời này, Ngụy Giai giả bộ sững ra, nhưng cũng có vài phần chân thật.
Chẳng lẽ hắn ta đã nhìn thấu thân phận của mình? Nếu không, sao lại nói ra lời như vậy?
Chỉ thấy Mạnh Tiềm Sơn đặt giày xuống mặt đắt, giương mắt liếc mắt nhìn hắn ta, cười nói: “Vị Hoắc phu nhân này, cần phải mau mau lên.”
Ngụy Giai dừng một chút, chần chừ hỏi: “Này…… Tại sao?”
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy cười hai tiếng.
Thật đúng là tiểu tử khờ chưa trải sự đời.

Một người là Vương gia, một người là phu nhân, Vương gia sủng phu nhân, còn có thể là vì sao nữa?
Hắn ta cười vài tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
“Ngươi không hiểu.” Hắn ta chậm rãi nói.

“Qua mấy năm nữa, tự nhiên sẽ biết thôi.”
——
Sáng sớm ngày thứ hai đã có người tới truyền chỉ, bảo Giang Tùy Chu chuẩn bị một phen, chốc lát nữa phải xuống núi săn thú cùng Hoàng Thượng.
Hôm qua Giang Tùy Chu đi đường vất vả cả ngày, lúc này vừa động đậy đã không muốn động.


Vốn y muốn sai Mạnh Tiềm Sơn đi qua đó, nói bản thân mình mệt mỏi bị bệnh, nhưng tên hạ nhân truyền chỉ kia lại cứ kiên quyết chờ ở chỗ đó, nói Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay Tĩnh Vương nhất định phải đi.
Đương nhiên Giang Tùy Chu biết Hậu Chủ không có hảo tâm.
Chẳng còn cách nào khác, Giang Tùy Chu đành phải nhận mệnh mà xoay người ngồi dậy từ trên giường, để Mạnh Tiềm Sơn đổi kỵ trang cho y.
Đúng vào lúc này, Hoắc Vô Cữu ngồi xe lăn được đẩy qua đây.
“Chuyện gì?” Giang Tùy Chu vội ngẩng đầu hỏi.
Hoắc Vô Cữu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Tuy trong viện đều là người trong phủ Giang Tùy Chu, nhưng chung quanh lại toàn là thủ vệ trong cung.

Mỗi một cửa ra vào trong viện đều được canh gác.
“Trước khi ngươi đi, thì phải nảy sinh một trận xung đột với ta.” Hoắc Vô Cữu nói.

“Động tĩnh ồn ào càng lớn càng tốt, cứ nói rằng không yên tâm về ta, nhốt ta ở trong nhà chính.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp.

“Chỉ cần Ngụy Giai ở một mình trong phòng là được.”
Giang Tùy Chu nghe vậy sửng sốt: “Đây là vì sao?”
Hoắc Vô Cữu há mồm đang muốn giải thích, giương mắt lại thấy hình như ngoài cửa sổ có người muốn nhìn từ đằng xa qua nơi này.

Hắn cúi đầu, lời ít ý nhiều mà nói: “Quyền tự bảo vệ mình.”
Giang Tùy Chu suy nghĩ một chút, ra là đạo lý này.

Y mang theo người đi rồi, chỉ để lại Hoắc Vô Cữu ở chỗ này, nếu Hậu Chủ phái người tới đây, vậy phải làm thế nào cho phải?
Giang Tùy Chu nhanh chóng gật gật đầu với biên độ cực nhỏ, ý bảo chính mình đã hiểu.
Vì thế, cận thị mà Hậu Chủ phái tới đợi trong viện gần nửa canh giờ, sau đó nhìn thấy Tĩnh Vương điện hạ sắc mặt không vui, một thân kỵ trang đi từ trong phòng ra.

Bọn hạ nhân xung quanh cũng giống như vừa bị trách cứ vậy, cúi đầu nối đuôi nhau mà đi từ trong phòng ra.
Cận thị thấy thế, vội vàng đi lên phía trước.
Chỉ thấy Tĩnh Vương đang lạnh mặt phân phó bọn hạ nhân xung quanh khóa cửa.
“Chìa khóa giao cho bản vương, nếu bản vương không trở về, cho dù hắn có chết ở bên trong thì cũng không được mở cửa.” Y đứng ngay ngắn ở cửa, từ trên cao nhìn xuống mà lạnh giọng nói.
“Ôi, Vương gia ngài đây là……” Nội thị kia vội vàng tiến lên hỏi.
“Làm sao?” Giang Tùy Chu nghiêng đầu qua, mặt lạnh nói.

“Chuyện nhà bản vương, ngươi cũng muốn quản?”
Công công kia nhất thời do dự, đôi mắt lại xoay tròn lanh lợi mà theo khe hở khi đóng cửa, nhìn thấy Hoắc Vô Cữu đang mặt lạnh ngồi ngay ngắn bên trong, phía sau chỉ còn lại một gã tiểu tư đẩy xe lăn.
Nội thị ôi chao một tiếng.
“Vương gia, các đại thần khác, hôm nay đều mang theo gia quyến!” Hắn ta nói.

“Ngài tội gì mà để phu nhân ở trong phòng ……”

“Hắn không thể cưỡi ngựa, đi để mất mặt của bản vương sao?” Y nói.
“Việc này……”
Nội thị kia đang muốn nói thêm thì liền thấy Mạnh Tiềm Sơn vẻ mặt đau khổ đi lên phía trước, kéo hắn ta sang một bên.
“Công công, ngài đừng khuyên nữa!” Mạnh Tiềm Sơn nói.

“Chuyện của vị bên trong kia, ngàn vạn lần đừng có quản!”
Nói đến chỗ này, hắn ta đè thấp giọng, vô cùng thần bí mà nói: “Người bên trong kia là một tù binh, đâu phải ngài không biết…… Vương gia nhốt hắn lại là vừa không muốn mang hắn theo, vừa không cho hắn ra cửa đi lung tung, cho nên mới lấy cớ sợ hắn chạy mà nhốt hắn lại đấy.”
Nội thị này hiểu rõ đáp một tiếng, nói với Mạnh Tiềm Sơn một tiếng đa tạ.
Giang Tùy Chu đã sớm nói qua với Mạnh Tiềm Sơn, nội thị này nghe xong, nhất định sẽ nói cho Hoàng Thượng.

Bởi vậy, hắn ta nói xong lời nên nói thì khoanh tay đứng ra đằng xa, mắt thấy ổ khóa dày nặng đã khóa chặt chẽ cửa phòng, ngay cả cửa sổ cũng được đóng lại từng cánh từng cánh một.
Lúc này Tĩnh Vương mới dẫn đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà rời khỏi biệt uyển.
Trong viện dần dần yên tĩnh lại.
“Tướng quân?” Ngụy Giai bên cạnh vẫn luôn nghe ngóng bên ngoài, thấy không còn động tĩnh nữa thì mới vội vàng tiến lên.

Hắn ta cũng bị tình cảnh bất ngờ xảy ra hôm nay dọa sợ, trong lúc nhất thời vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Chỉ thấy tướng quân trên xe lăn đứng lên, nhanh nhẹn lưu loát cởi đai lưng.
“Đổi quần áo.” Hắn ra lệnh cho Ngụy Giai.
Ngụy Giai lập tức sững sờ, nhưng cũng không dám cãi mệnh lệnh của tướng quân, tiếp đó bắt đầu cởi quần áo.
“Lời kế tiếp, nghe cho rõ.” Hoắc Vô Cữu nói.
Ngụy Giai vội vàng đáp ứng.
“Chuyện buổi sáng hôm nay, là ta cố tình làm.” Hắn nói.

“Một lát nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi chỉ cần ngồi trên xe lăn chờ ta trở lại.

Nhớ kỹ không được phát ra bất cứ âm thanh nào, cửa sổ bị khóa rồi, sẽ không ai tiến vào.”
“Vâng.” Ngụy Giai nói.

“Nhưng mà tướng quân, ngài muốn đi làm gì?”
Hoắc Vô Cữu đã cởi xong ngoại bào, khoác đoản đả của Ngụy Giai đặt trên bàn lên người, nhanh nhẹn mặc xong xuôi.
Hắn cột tóc dài ở sau đầu lại, nhìn về phía Ngụy Giai.
“Ngày đó, có phải ta đã nói với ngươi, muốn mang một người đi phải không?” Hắn hỏi.
Ngụy Giai gật đầu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu đã cột tóc xong, khi buông tay xuống, giơ tay vỗ vỗ vào vai hắn ta.
“Người nọ chính là Tĩnh Vương.” Hắn nói.

“Dã ngoại không an toàn, ta đi bảo vệ y.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận