Mọi người chăm sóc vết thương cho nhau, mặt họ nhăn nhó, tôi nhìn mà xót trong lòng.
"Phương Lâm, cậu có đem theo thuốc gây mê không?".
Tôi kéo tay Phương Lâm hạ thấp người xuống, tôi nhón chân lên nói nhỏ vào tai Phương Lâm.
"Có".
Phương Lâm trả lời, vừa dứt một chữ, Phương Lâm liền hiểu ra ý của tôi.
"Được rồi, mình làm ngay".
Tôi gật đầu, đi theo Phương Lâm vào lều, tôi ngồi im bên trong đem thêm khẩu trang chống thuốc, còn Phương Lâm ra ngoài thổi thuốc gây mê hoà quyện vào không khí, sau một lát, mọi người lăn ra ngủ, tôi chờ thêm một chút nữa mới dám bước ra ngoài.
Phương Lâm đứng nhìn tôi chữa trị vết thương cho họ, từng giọt máu rơi trên lớp da lớp thịt, tôi cắn răng chịu đựng, tôi đâm mỗi lúc một nhiều, nhiều lỗ hơn, ngón tay trỏ chi chít vết đâm, Phương Lâm kiềm nén sự bực tức trong lòng quay mặt đi chỗ khác, tôi đau, Phương Lâm cũng thấy đau, không phải là đau thể xác, mà đau ở trong tim, từ trong tim phát ra, phân tán khắp nơi trong cơ thể, khiến tâm trạng không được ổn định.
Vết thương trên người họ lành lại, tôi hơi chóng mặt, cứu cũng cứu xong rồi, tôi mặc sức cơ thể muốn ngã đi đâu thì ngã, tôi nằm trên mặt nền đất nhìn lên bầu trời có nhiều đám mây đen, tim đập nhanh hơn bình thường, thở nhanh, Phương Lâm quay lại nhìn thấy tôi nằm im ở đó, tưởng tôi xỉu, lật đật chạy tới, thấy tôi bình thường còn nở được một nụ cười hạnh phúc, Phương Lâm thở phào nhẹ nhõm cùng nằm xuống chung với tôi.
Từ Hào Vương ngồi trên cây nhìn về phía tôi, im lặng theo dõi, không gây ra tiếng động, gương mặt trầm ổn không có cảm xúc.
"Cứ theo dõi như vậy không phải là cách hay".
Miêu Tân từ đâu xuất hiện ngồi bên cạnh Từ Hào Vương, chầm chậm quan sát đưa ra lời khuyên.
"Vậy theo em thì anh nên làm thế nào?".
Từ Hào Vương tiếp tục nhìn, trả lời.
"Châu Mộng Dư có nét giống Tiêu Cát Yên nhỉ? À không, giống như hai giọt nước luôn mới đúng, lúc đầu em gặp Châu Mộng Dư em còn ngỡ là Tiêu Cát Yên, hết hồn luôn ấy chứ, anh theo dõi Châu Mộng Dư vì anh còn nhớ đến Tiêu Cát Yên à?".
Miêu Tân không khác gì tự nói chuyện một mình, giống như tự kỷ, nói nguyên một câu dài mà Từ Hào Vương chỉ nghe và im lặng không thèm trả lời lại, Miêu Tân làm gì biết tôi và Tiêu Cát Yên là một.
Từ Hào Vương là vậy, thấy tôi gặp nạn chỉ đứng ngoài cuộc theo dõi, xem xét tình hình, im lặng, ngồi im một chỗ như xem phim ở rạp, thiếu mỗi bổng ngô.
"Bây giờ làm gì tiếp theo? Nằm ở ngoài đây cũng không phải là cách".
Phương Lâm gác tay dưới đầu, quay sang hỏi tôi, còn tôi đã ngủ từ đời nào, khi ngủ nhìn rất hiền vì đã phũ bỏ vẻ bề ngoài mạnh mẽ lộ ra dáng vẻ yếu đuối, Phương Lâm ngồi bật dậy nhìn tôi, bế tôi vào trong lều, đắp chăn mỏng, Phương Lâm nằm kế bên ôm tôi vào lòng say giấc ngủ đêm khuya, bên ngoài gió thổi vi vu lành lạnh, thổi vào từ vết cào bao trùm bên trong lều, hơi ấm của hai người đủ đẩy cơn lạnh đi xa, thay vào đó là ấm áp rồi chuyển sang nóng.
Đọc truyện hay, truy cập ngay [ .
O RG ]
Con quỷ đứng trong bụi nhìn chằm chằm vào lều tôi đang ngủ, con quỷ đó đang nhăm nhe tôi, nó nhìn lớp gạo trắng phủ một vòng, nó sợ sệt rụt rè, lùi bước, không dám bán mạng bay thẳng vào bên trong, nó đứng đó vài tiếng, rồi vụt bay trong bụi rừng.
Sáng sớm, mọi người thức dậy chui vào lều ngủ, mặc kệ chuyện đêm qua, có lẽ trời lạnh ngoài trời khiến họ phát sốt.
Tôi vô thức vùi đầu vào lòng Phương Lâm, thấy là lạ, xê đầu ra nhìn thử, mùi thơm bay nhè nhẹ, tôi hít một hơi dài cảm nhận mùi hương, Phương Lâm mở mắt ra nhìn, hai ánh mắt giao nhau, mặt tôi đỏ lên, tôi quay mặt ra chỗ khác, đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng bên ngoài cách xa lều, tôi dùng lực vừa phải vỗ hai bên má, tim đập nhanh một cách khác lạ, bên trong Phương Lâm ngồi cười như được mùa.
"Gặp khó khăn quá nhỉ".
Từ Hào Vương đứng trước mặt tôi, khoanh tay như ông chủ hỏi thăm nhân viên.
"Về từ khi nào vậy?".
ôi hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường.
"Về từ khi thấy cô ân ái với Phương Lâm kìa, sao? Không muốn tôi quay về à? Ừ nhỉ, tôi quên mất, cô đang vui vẻ bên người khác thì làm sao mong tôi về để làm kỳ đà cản mũi được".
Từ Hào Vương nói móc tôi, cơn ghen trào dâng tới não, Từ Hào Vương không muốn đánh người khác trước mắt tôi, tạo ra hiện trường máu me be bét, nên kiềm chế hết mức có thể.
"Anh yên tâm đi, tôi vẫn sẽ giúp anh đào xác".
Tôi thản nhiên trả lời, tôi không phải là thánh mà biết Từ Hào Vương đang suy nghĩ gì, cái ngữ khí thì giống như đang giận dỗi gì đó, tôi không biết rõ.
"Tôi không cần, cô muốn làm gì làm đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa".
Từ Hào Vương gầm từng chữ, tôi nhìn Từ Hào Vương như kiểu người trên trời rơi xuống.
"Được thôi".
Tôi giật mạnh sợi dây chuyền nhét thẳng vào tay Từ Hào Vương.
"Không gặp lại anh tôi mừng bảy kiếp".
Tôi lườm xéo hắn, quay người bỏ đi, bỏ lại hắn bơ vơ dưới bóng cây rừng.
"Ơ! ".
.