Sau đó viễn cảnh xảy ra là Từ Hào Vương huấn luyện Tiêu Cát Yên, nhìn con bé khóc thút thút la hét mà tôi mủi lòng, quá khắc nghiệt đi ấy chứ, Tiêu Cát Yên mới mười tuổi đã bắt học mấy cái thứ chịu đau, chịu khổ, bao nhiêu mũi tên, dao găm, cây nhọn,! đều hướng về Tiêu Cát Yên mà hành hạ.
Tôi muốn ngăn lại, ngăn cái kẻ độc ác mang hình hài giống Từ Hào Vương, sao tôi lại vô dụng đến như vậy, yếu đuối quá mức tưởng tượng.
Tôi thả lỏng người ngã ngồi bệt xuống thềm đất lạnh lạnh.
Tiếng hét chói tai nghe nhiều thì quen lắm cơ, tôi tự hỏi sao nghe giống giọng tôi đến thế.
Tôi bừng tỉnh bật dậy, mồ hôi đổ ướt áo, tóc cũng dính thành ra ẩm ẩm khó chịu, đồng phục trên người thay tự bao giờ, Phương Lâm từ ngoài bước vào đặt tô cháo thịt bằm nóng trên bàn, ngồi xuống ngay cạnh mép giường hỏi han lo lắng tôi đủ điều, tôi lắc đầu cố tình né tránh mấy câu hỏi ấy, tôi không muốn trả lời và cũng không muốn nói chuyện.
"Không nói cũng được, mình không ép, cậu còn nóng hay lạnh chỗ nào không? Nếu cơ thể bình thường thì vào trong tắm một chút đi mồ hôi nhiều lắm, ngủ sẽ khó chịu đấy".
Tôi thẫn thờ vài giây, sau khi định hình xong ngoài gật đầu ra tôi còn chả hiểu mình nên làm gì tiếp theo, phản ứng cực kỳ chậm chạp, trong đầu chẳng suy nghĩ nổi một chuyện gì, hoàn toàn trống rỗng, đối phương vẫn kiên nhẫn chờ hồi đáp.
"Cậu ra ngoài đi, mình cần không gian yên tĩnh".
Giọng tôi nhỏ nhẹ như thục nữ vậy, nghe nổi hết cả da gà, riêng Phương Lâm thì nghe thành giọng mệt mỏi.
Phương Lâm đứng dậy đi ra ngoài đóng nhẹ cánh cửa tránh gây tiếng ồn, Phương Lâm vẫn vậy, luôn luôn tôn trọng quyền quyết định của người khác, Phương Lâm thấy tôi như vậy nên nuốt câu cậu đã ngủ hai ngày một đêm rồi xuống tận đáy lòng, tôi khoẻ hẳn Phương Lâm nới dám nhắc tới.
Tôi ngồi như một bức tượng, cả một đỗi sau mới chịu nhúc nhích cơ thể vận động, eo ôi chân mất cả cảm giác khi chạm xuống thềm nhà, tôi còn chả nhận định được khoảng thời gian ngồi là bao lâu, có lẽ đã rất lâu rồi, sau khi chân có cảm giác, nhưng mà tê tê khi di chuyển, ai vào cảnh ngộ này mới hiểu, thà đứng im một chỗ chứ không di chuyển để giống ngàn cây kim chọt chọt.
Lại mất một ít thời gian mới lết vào phòng tắm thành công.
Bên kia Từ Hào Vương mở mắt ra, tổn thất bên trong đã hồi phục, Giai Hân Hi ngồi trên giường nhìn Từ Hào Vương từ lúc hắn về đến lúc Từ Hào Vương khoẻ, biến mất đi gặp tôi vì biết tôi đã tỉnh.
"Giai Hân Hi này".
Mộng Phạn hiện ra đặt đồ ăn trên bàn, thức ăn này chủ yếu làm khoẻ linh hồn thôi chẳng có no đói gì đâu.
Mộng Phạn biến ra ghế ngồi đối diện Giai Hân Hi nghi hoặc gọi tên, Giai Hân Hi ngẩn người giật mình đáp.
"Hả?".
"Cậu khai thật đi, cậu thích Từ Hào Vương rồi đúng không?".
Giai Hân Hi khi bị nói trúng tim đen đành cười trừ, nhanh chóng tìm ngay câu trả lời, muốn nói dối ai chứ? Câu trả lời đã hiện ngay trên mặt rõ ràng kia mà chối bỏ.
"Tào lao, ai thích anh ta được chứ".
Mộng Phạn nghiêm chỉnh nhìn đôi mắt Giai Hân Hi đang láo liên liếc nhìn chỗ khác liên tục, tránh ánh mắt dò xét, cái tay tỏ sự bối rối thế kia mà, bạn bè cứ muốn nói xạo nhau thế kia thì chịu.
"Cậu thích Từ Hào Vương rồi có đúng không? Đừng né, khi mình hỏi thì đã nắm chắc tám trên mười phần rồi, bây giờ Từ Hào Vương không có ở đây, cậu thành thật khai ra nếu không mình đi nói với Từ Hào Vương đấy, cậu có tin không?".
Giai Hân Hi tái mét mặt mày, hốt hoảng lao xuống giữ chặt Mộng Phạn lại lắc đầu lia lịa, có ngữ loại bạn thân nào mà bán đứng bạn bè như thế này không chứ? Giai Hân Hi tội nghiệp dỗ ngọt bạn thân, thành thật khai.
"Mình kể mà, mình kể, cậu đừng đi nói với Từ Hào Vương, xin cậu đấy".
Mộng Phạn đứng dậy giữ lấy đôi vai Giai Hân Hi đè cho ngồi xuống giường.
"Nói đi".
"Lúc đầu mình chỉ xem Từ Hào Vương là bề trên thôi, mình chẳng hiểu hà cớ gì lại rung động trước anh ta".
"Bỏ đoạn tình cảm này đi, Từ Hào Vương thích Châu Mộng Dư rồi, cậu còn cố tình không chịu hiểu tình cảnh bây giờ sao?".
Mộng Phạn gắt lên, tay khoanh trước ngực, Giai Hân Hi bật khóc.
"Cậu nghĩ nói bỏ là bỏ được sao? Rồi Châu Mộng Dư cũng sẽ chết thôi, cô ta là người phàm tục, mình có thể lay chuyển được tấm lòng Từ Hào Vương mà?".
Mộng Phạn lắc đầu, tỏ thái độ bất lực.
"Châu Mộng Dư chết thì Từ Hào Vương vẫn tiếp tục yêu ở dưới âm phủ thôi".
"Hay giết cô ta nhỉ? Đánh hồn siêu phách tán luôn có được không?".
Mộng Phạn nghe câu trả lời hơi sốc về tâm lí một chút, lần đầu tiên thấy Giai Hân Hi thốt ra lời ác độc đến thế, vì tình cảm mà giết hại người vô tội à? Quá bất ngờ, quá bất ngờ rồi.
.