Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Editor: dohuyenrua

Trợ lí cầm hai tờ vé máy chay tìm Tô Nhan, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà hỏi: “Tô Biện, tại sao chúng ta đột nhiên phải trở về?”

“Không vì cái gì, chính là muốn trở về.” Mặt Tô Nhan không chút thay đổi nhận lấy vé máy chay.

Trợ lí nhìn Tô Nhan, tò mò hỏi: “Chuyện đó, Tô Biện, Trình tổng anh ấy biết cô trở về thành phố F không?”

Trợ lí vừa mới nói xong, ánh mắt ngổn ngang của Tô Nhan liền nhìn về phía cô ấy, giọng nói lạnh lùng nói: “ Tại sao tôi trở về phải cho anh biết? Cô không muốn trở về vậy thì cũng không cần đi về.”

Trợ lí sợ đến vội vàng dùng tay che miệng, hai mắt chớp chớp, cô dám chắc hai người kia nhất định là cãi nhau hoặc là có mâu thuẫn rồi.

“Đăng kí đi.”

“A, được được.”

Tô Nhan ngồi lên máy chay, khi máy chay vừa cất cánh, lòng của cô tựa giống như đã hạ cánh, bởi vì cô lập tức có thể thấy con trai bảo bối của cô rồi.

Cô thật sự rất muốn có thể quang minh chính đại sống cùng con trai của cô, ý nghĩ này của Tô Nhan càng ngày càng đậm hơn.

Tô Nhan vừa bước lên máy chay, Trình Tự Cẩm cũng đã nhận được tin tức.

“Tôi biết rồi.” Trình Tự Cẩm kết thúc cuộc gọi, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng lại cong khoé môi cười khẽ một tiếng, trong mắt thoáng qua tia sáng, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, vui mừng ngoài ý muốn.

Tô Nhan vừa xuống máy chay chưa về nhà, chưa trở về công ty, mà là chạy thẳng tới cô nhi viện, khi xuống máy chay cô đã gọi điện thoại cho viện trưởng, cho nên cô vừa xuống xe đã nhìn thấy bé trai đứng trông mong nhìn.

Tô Nhan vừa thấy con trai của mình mắt nhanh chóng đỏ lên.

“Dật Trần.”

Bé trai nghe được tiếng gọi quen thuộc, quay đầu, lập tức cười tươi tắn, hô to một tiếng liền nhào tới.

“Mẹ.”

“Đại bảo bối của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết rồi.” Tô Nhan ngồi xổm xuống liền ôm con trai bảo bối, không ngừng hôn gương mặt mềm mại của con trai.

“Ngựa gỗ, nói cho mẹ, có nhớ mẹ hay không?”

Tiểu Dật Trần nhào vào trong lòng mẹ, hiển nhiên rất là vui mừng, khuôn mặt tươi tắn nói: “Có, con rất nhớ mẹ, mẹ, sau này con muốn ở cùng với mẹ được không? Tại sao con có mẹ còn phải ở cùng với Tiểu Hồng Tiểu Cường, không phải là bọn họ không có cha mẹ sao?”

Nghe vậy, Tô Nhan nhìn Tiểu Dật Trần mắt bắt đầu đỏ lên, lòng vốn đã áy náy bởi vì lời của con lúc này càng thêm đau đớn, ôm con trai vào trong lòng thật chặt nước mắt không nhịn được rơi xuống nghẹn ngào nói.

“Dật Trần không thích ở nơi này sao?”

Tiểu Dật Trần nhu thuận ở trong lòng Tô Nhan cười tủm tỉm nói: “Cũng không phải là không thích, con rất yêu thích các bạn nhỏ của con, nhưng con thích hơn mẹ, thích hơn ở với mẹ hơn nha.”

Nghe vậy, Tô Nhan đau lòng hai mắt nhắm lại nhẹ giọng nói: “Được, vậy sau này hãy ở cùng với mẹ được không?”

“Thực sự sao? Thật sự có thể ở cùng với mẹ sao?” Tiểu Dật Trần vui vẻ kêu lên.

“Ừ, đương nhiên là thật, đi, bây giờ mẹ dẫn con về nhà.”

“Yes, quá tuyệt vời, mẹ, con rất yêu mẹ.”

“Ừ, mẹ cũng yêu con, đi, mẹ dẫn con về nhà.” Nói xong, Tô Nhan liền bế Tiểu Dật Trần lên, nhìn viện trưởng đi tới, Tô Nhan đỏ mắt nhìn viện trưởng cười một tiếng.

“Viện trưởng, mấy năm nay cám ơn người đã chăm sóc Dật Trần, từ nay về sau tôi muốn tự mình chăm sóc nó, tôi đã làm mất ba năm của nó, không muốn ở bỏ mất ba năm nữa.”

Viện trưởng nghe nói rất vui mừng mà gật đầu nói: “Ừ, như vậy rất tốt, trẻ nhỏ phải lớn lên bên cạnh cha mẹ mới hoàn thiện được.”

Tô Nhan cười gật đầu một cái, tròng mắt nhìn đôi tay nhỏ của đứa nhỏ trong lòng ôm chặt cổ cô, trong mắt đều là hối hận, mới vừa rồi cô cũng cảm thấy, khi nó nhìn thấy viện trưởng đi tới, nó liền ôm cô thật chặt không buông tay.

Nó đang sợ cô sẽ bỏ nó lại sao?

“Bảo bối, sau này mẹ cũng sẽ không rời bỏ con nữa.”

Tiểu Dật Trần vui vẻ nhếch miệng cười, đầu nhỏ tựa vào cổ Tô Nhan.

Tô Nhan chỉ cảm thấy lúc này vô cùng thỏa mãn, đá vẫn đè ép trong lòng tảng giống như rơi xuống trong nháy mắt.

“Đến, tạm biệt với viện trưởng.”

Tiểu Dật Trần nghe nói lúc này mới quay đầu nhìn viện trưởng vẫy tay nhỏ bé nói: “Tạm biệt viện trưởng.”

“Ừ, tạm biệt, phải nghe lời của mẹ.”

“Dạ dạ.”

“Viện trưởng, vậy chúng tôi đi nha.”

“Ừ.”

Tô Nhan gật đầu một cái liền ôm Tiểu Dật Trần lên xe taxi, nhưng cô đắm chìm trong hạnh phúc và vui sướng, hoàn toàn không biết mọi cử động của bọn họ mới vừa bị chụp lại.

Mãi cho đến Tô Nhan ngồi xe taxi rời đi, cách đó không xa Hàn Lỗi mới từ nơi kín đáo ra ngoài, cau mày thở dài nói: “Thật đúng là...”

Nhìn ảnh chụp ngây ngô một hồi liền lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Trình Tự Cẩm.

“Alo, Trình tổng, phu nhân mới vừa đón tiểu thiếu gia đi.”

“Được, tôi sẽ tiếp tục chú ý, vậy lúc nào ngài sẽ tới đây?”

“Được, tôi đã hiểu.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hàn Lỗi không nhịn được thở dài nói: “Mặc dù tôi đã đón nhận rồi, nhưng vẫn rất áp lực, đột nhiên Trình tổng của chúng ta lại có một đứa con trai ba tuổi.”

Tô Nhan mang theo con trai trở lại chung cư, nhìn đứa nhỏ trong lòng cười nói: “Đây chính là nhà của mẹ con chúng ta.”

Tiểu Dật Trần từ Tô Nhan trong lòng xuống, đặng đặng chạy vào, nhìn chung quanh cuối cùng cười ôm lấy bắp đùi Tô Nhan nói: “Thật tốt, tốt hơn nhiều so với chỗ ngủ của chúng con.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan chua xót hơn một chút.

“Con trai, mẹ rất xin lỗi con, sau này mẹ nhất định sẽ đền bù cho con.”

Tiểu Dật Trần chỉ lắc lắc đầu nói: “Mẹ mẹ chỉ cần đồng ý với con cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng vẫn ở cùng với con là được rồi.”

Nghe vậy, mắt Tô Nhan đỏ lên, chỉ thiếu chút nữa rơi xuống, con trai biết điều thông minh hiểu chuyện như vậy, Tô Nhan rất vui mừng, trong lòng mang theo vô tận hối tiếc.

Từ khi sinh hạ nó, khi con còn rất nhỏ cô sẽ thường đi đến cô nhi viện thăm nó, nhưng cho dù thường đến thăm cũng không hơn so với nuôi dưỡng ở bên cạnh từ nhỏ, bảo bảo có vấn đề gì cô đều không phải là người đầu tiên biết.

Tô Nhan chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn con trai mình trịnh trọng gật đầu một cái nói: “Được, mẹ bảo đảm với con, cho dù sau này xảy ra chuyện gì mẹ cũng nhất định ở cùng với con.”

“Dạ, con rất vui vẻ vì có thể sống với mẹ.”

“Mẹ cũng rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.” Tô Nhan nói hôn khuôn mặt nhỏ bé của con một cái, dắt tay con đi vào phòng vệ sinh.

“Trước tiên mẹ tắm giúp con, sau đó làm đồ ăn ngon cho con được không?”

“Ừ, mẹ con có thể tự mình tắm, mẹ nấu cơm đi.” Tiểu Dật Trần ngước mắt nhìn Tô Nhan nói.

Tô Nhan vừa nghe, trong lòng không biết là tư vị gì, đứa bé hơn ba tuổi tự mình tắm rửa, điều này làm cho lòng cô rất chua xót, bảo bảo được cha mẹ che chở lớn lên chắc hẳn sẽ không tự có thể tắm rửa khi mới ba tuổi.

Tô Nhan nửa tin nửa ngờ nhìn con trai hỏi: “Con thật sự thể chứ?”

Tiểu Dật Trần kiên định gật đầu nói: “Tự con có thể, mỗi ngày viện trưởng đều phải chăm sóc các em trai em gái nhỏ hơn con, không có thời gian tắm cho chúng con, cho nên chúng con đều tự mình tắm rửa, mẹ mẹ đi nấu cơm đi, tự con có thể.”

Nghe vậy, Tô Nhan không nói sờ sờ đầu của con trai, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt, mẹ tin tưởng con, cẩn thận một chút không ngã, không cần vội, biết không?”

Tiểu Dật Trần cười híp lại thành mắt, hình như rất hưởng thụ dáng vẻ được mẹ quan tâm.

Tô Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như vậy, Tô Nhan thấy rất may mắn vì tính tình không giống.

“Được, mẹ đi làm đồ ăn cho con.”

“Dạ.”

Tiểu Dật Trần nhìn Tô Nhan xoay người đi vào phòng bếp, cong môi nhỏ, khoa tay múa chân YES, thật ra thì Tiểu Dật Trần cũng không đơn thuần như Tô Nhan tưởng tượng.

Tiểu Dật Trần căn bản là một đứa trẻ phúc hắc.

Tô Nhan mở tủ lạnh ra nhìn bên trong chỉ còn lại một chút đồ ăn lấy hết ra đi vào phòng bếp.

Tiểu Dật Trần ngồi ở trong hồ cá (*), cúi đầu suy tư, gần đây có một người đàn ông rất khả nghi, thường xuyên xuất hiện ở xung quanh cô nhi viện của bọn nó, nó có cảm giác là đến quan sát nó.

(*) Hồ cá: nguyên văn dịch ra là hồ cá, nhưng chắc là bồn tắm.

Nhưng là ai đây?

Tiểu Dật Trần nhớ lại, chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính là người cha chưa từng thấy có quan hệ với nó.

Đợi đến khi Tô Nhan làm xong thức ăn đã là chuyện nửa tiếng sau rồi, đặt ba món một bát canh ở trên bàn cơm, liếc mắt nhìn phòng tắm nhẹ giọng gọi.

“Dật Trần, ăn cơm, con tắm xong chưa?”

“Dạ, tắm xong rồi, lập tức ra ngoài.” Trong phòng tắm truyền đến giọng nói trẻ con của Dật Trần.

Tiểu Dật Trần từ phòng tắm ra ngoài, tóc ngắn ngủn cũng đã làm khô.

“Mẹ, mẹ làm cái gì ăn? Thơm như vậy?”

Tô Nhan tiến lên kéo tay của con ngồi ở trên bàn ăn nhẹ giọng nói: “Đều là con thích ăn, nếm thử một chút xem.”

“Dạ, thật sự đúng, mẹ, chúng ta ăn chung.”

“Ừ, được.”

Tô Nhan không ngừng gắp thức ăn cho con trai, Tiểu Dật Trần cũng rất cho mặt mũi đều ăn hết rồi.

“Ăn ngon không?”

“Dạ, ăn ngon.”

Tiểu Dật Trần ăn ngon lành, ngẩng đầu nhỏ nhìn Tô Nhan đôi mắt chuyển động hỏi: “Mẹ, ở tại cô nhi viện đều là cô nhi, không có cha mẹ sao?”

Tô Nhan sững sờ, nhìn Tiểu Dật Trần gật đầu một cái nói: “Đúng như vậy, bảo bối, thật ra thì lúc trước mẹ để con ở cô nhi viện là có nguyên nhân.”

Tiểu Dật Trần gật đầu một cái nói: “Ừ, vậy con khẳng định không phải cô nhi, vì con có mẹ.”

“Con đương nhiên không phải cô nhi.”

“Này mẹ, cha con là người như thế nào, sao con chưa bao giờ gặp ông ấy?”

Tô Nhan nghe vậy, động tác gắp thức ăn trên tay dừng lại, ngước mắt nhìn con trai mắt to thanh thuần mở to, cô nuốt nước miếng khó nhọc nói.

“Con, cha con cũng giống như mẹ, là có nguyên nhân...”

Nghe vậy, Tiểu Dật Trần ‘ a ’ một tiếng liền không nữa mở miệng nói chuyện, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui