Hôm nay Tịnh Kỳ tới trường sớm hơn bình thường.
Cô cứ ngỡ mình là người tới lớp sớm nhất.
Nhưng khi vào, Tịnh Kỳ thấy Triệu Thư Di đã tới tự bao giờ, bên cạnh cô nàng là một học sinh nữ tên là Lục Giai Kỳ.
Tịnh Kỳ chủ động chào hỏi trước: “Chào buổi sáng.”
Triệu Thư Di nhàn nhạt gật đầu rồi lại cúi mặt làm bài tiếp.
Lục Giai Kỳ hai tay khoanh trước ngực, mắt không ngừng nhìn chằm chằm Tịnh Kỳ, ánh mắt soi moi của cô nàng khiến Tịnh Kỳ thấy khó chịu.
Họ đã không ưa mình, Tịnh Kỳ cũng không mất công làm quen.
Cô nắm chặt quai đeo cặp, từ từ đi về chỗ ngồi của mình.
Hôm qua Tịnh Kỳ ngủ quên mất, nên chưa kịp làm xong bài tập Vật lý thầy giao.
Nên lớp 11 rồi, bài tập cũng ngày nột nhiều hơn.
Mở mắt là bài tập nhắm mắt cũng mơ thấy bài tập, làm cô ảo não vô cùng.
Đang làm bài say sưa, Tịnh Kỳ cảm nhận được bên má mình bị thứ gì đó áp lên.
Vừa mát lạnh lại vừa thoải mái.
Tịnh Kỳ bị doạ cho giật mình, vội nhắm tít hai mắt lại, vai run lên nhè nhẹ.
Bên tai nghe thấy giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Lê Minh: “Kem đá này, ăn không?”
Tịnh Kỳ cười chúm chím, nhìn Lê Minh đang cừa ngậm cây kem đá vừa hất cầm như bảo mau cầm lấy.
Tịnh Kỳ cười ngọt ngào nhận lấy, đoạn nói: “Cảm ơn nha”
Khi vừa mở cây kem cho vào miệng, Tịnh Kỳ như nhớ đến gì đó.
Cô vội lây Lê Minh ngồi bên cạnh, chỉ vào bài tập trong vở mình, vừa liếm kem vừa nói: “Cái câu này tớ ngồi nghĩ cả buổi mà vẫn không biết làm như nào.
Cậu giảng giúp tớ với.”
Lê Minh cắn kem nhai, đoạn ngoắc tay với Tịnh Kỳ nói: “Lại đây tớ giảng cho.”
Nhưng Lê Minh chưa kịp giảng, trên đầu hai người đã truyền tới tiếng ho: “Hai bạn học này, hai người muốn giảng bài cho nhau cũng được nhưng mà làm ơn nộp bài tập Vật lý cho tớ đã nhé!”
Tịnh Kỳ ngậm cây kem trong miệng, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với nụ cười tươi đến thân thiện của Tống Uyển Ngưng.
Tịnh Kỳ cười lấy lòng: “Ấy, cậu cho tơ thêm 5 phút nữa nha.
Bây giờ cậu cứ đi thu mấy bạn khác trước đi rồi quay lại thu bài của tớ cũng không muộn đâu.”
Tống Uyển Ngưng xụ mặt xuống: “Tớ đi thu mấy bạn khác rồi, hai cậu là người cuối cùng đấy.”
Tịnh Kỳ há hốc mồm, vừa lấy tay vò đầu vừa ngậm kem trong miệng không biết phải làm sao.
Đột nhiên Lê Minh để trước mặt Tịnh Kỳ một quyển vở, đoạn chỉ vào bài giải bên trong nói: “Cậu mau chép đi.
Chép xong tớ giảng tiếp.”
Tịnh Kỳ mắt toả sáng, ngậm cấy kem trong miệng, càm bút lên viết như múa trong vở.
Tổng Uyển Ngưng ôm chồng vở trong lòng, ngước mắt nhìn đồng hồ được treo cuối lớp học, thở dài nói: “Cậu chép mau lên đi.
Tớ cho cậu 5 phút thôi đó.”
“3 phút là tớ xong ngay.
Nhanh lắm!”
Vừa vào tiết, Tống Uyển Ngưng đã bưng hai chồng vở bài tập Vật lý lên bàn giáo viên.
Thầy Vật lý nhìn hai chồng vở gật gậy đầu, đoạn quay qua Tống Uyển Ngưng hỏi: “Có bạn nào chưa làm bài tập về nhà không lớp phó.”
Tổng Uyển Ngưng chỉ vào một chồng có vẻ thấp hơn chồng còn lại, nói: “Dạ, bên này là vở của những bạn chưa làm xong bài tập về nhà.
Nhưng em kiểm tra thì thấy mấy bạn chỉ không làm được những câu hỏi khó thôi, cong lại làm đúng hết.
Còn bạn Lục Giai Kỳ, em kiểm tra thấy bạn chỉ làm được 2/3 bài tập, không tính những câu hỏi khó ạ.”
Thầy Vật lý chau mày, hai tay chấp ra sau lưng, nhìn xuống dưới lớp hỏi: “Em nào là Lục Giai Kỳ đứng lên tôi xem.”
Lục Giai Kỳ giơ tay, đứng lên: “ Dạ là em ạ.”
Tuy bị giáo viên gọi mặt điểm tên nhưng trên mặt Lục Giai Kỳ không có gì là sợ hãi.
Mặt cô nàng cứ nghênh nghênh, khiến người khác vừa nhìn đã khó chịu rồi.
Thầy Vật lý nhìn chòng chọc Lục Giai Kỳ, nghiêm khắc nói: “Điểm kiểm tra thường xuyên tiếp theo của em sẽ bị trừ 10 điểm.
Về nhà hoàn thành bài tập đầy đủ, ngày mai nộp ở văn phòng cho tôi.”
Lục Giai Kỳ không phục, chỉ tay về hướng Tịnh Kỳ, bực bội nói: “Em không phục! Tại sao bạn Tịnh Kỳ chép bài của bạn Lê Minh lại không bị phạt mà chỉ có mình em ạ!”
Tịnh Kỳ lạnh cả người, tim như muốn bay lên cuống họng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Pha này cô chết chắc rồi!
Thầy Vật lý nhìn xuống lớp, gắt giọng nói: “ Tịnh Kỳ, Lê Minh đâu đứng lên cho tôi!”
Tịnh Kỳ tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực cô, thậm chí cô còn nghe thấy nó đang đập vang trong ngực mình.
Cô sợ đến nổi cả người run lên nhè nhẹ.
Khi Tịnh Kỳ đang run rẩy từ từ đứng lên, Lê Minh đã nhanh nhẹn đứng phất lên.
“Tịnh Kỳ, em chép bài của bạn Lê Minh đúng không?”
Khi Tịnh Kỳ định lên tiếng thừa nhận, Lê Minh đã dành lời nói trước: “Dạ không thưa thầy.
Khi nãy em với bạn Tịnh Kỳ chỉ so sánh đáp án với nhau thôi.
Chắc là bạn Lục Giai Kỳ nhìn lầm ạ.”
Triệu Thư Di nhìn thấy Lê Minh ra mặt bảo vệ Tịnh Kỳ, cô nàng điên tiết lên, tay vò muốn nát tờ giấy vở.
Khi nãy rõ ràng cả cô cùng Lục Giai Kỳ chính mắt nhìn thấy Tịnh Kỳ chép bài Lê Minh mà bây giờ cậu lại giúp cô chối đây đẩy..