Chờ đầu óc bình tĩnh lại được một chút thì tôi chui ra khỏi đám cỏ, trời đã tối và thành phố đã sáng đèn. Tôi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang sức, nhìn thấy đồng hồ đã là 6h30 tối, bầu trời mùa đông u ám hiện ra bao phủ cả thành phố, sờ vào túi tiền thấy có một tờ 100 đồng và một ít tiền xu, đây là số tiền trong nhà còn sót lại mà tôi đã đem theo trong người.
Sau khi suy nghĩ thì tôi quyết định quay lại miệng giếng để hỏi người con gái kia cách sử dụng thuật thôi miên. Chỉ cần tôi sử dụng được thuật thôi miên suôn sẻ thì có thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng, còn chuyện Yên Yên đã chết thì tạm thời tôi không thể cho A Tuyết biết được.
Đã có kế hoạch rõ ràng, tôi bước đi trên làn đường dành riêng cho người đi bộ và ghé vào một tiệm tạp hóa mua một cái đèn pin, nhìn thấy trên đường có mấy người Tân Cương đang bán bán ngọt, tôi mua hết mười đồng tiền bánh, sau đó mua hai chai nước khoáng và một sợi dây thừng dài vài chục mét. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tôi thuê một chiếc xe chở tôi đến miệng giếng kia.
Cuối cùng cũng đến được miệng giếng, lúc đó trời đã tối đen, phía bắc gió rít lên từng hồi, mặt trăng đã hiện rõ, khung cảnh hoang tàn vắng vẻ.
Lúc tôi xuống xe thì tài xế tò mò hỏi tôi đến một nơi vắng vẻ như thế này để làm gì, tôi không trả lời chỉ cảm ơn và trả tiền cho tài xế.
Chờ xe đi khỏi và nhận thấy bốn phía không có ai, tôi rọi đèn pin, cột một đầu của sợi dây thừng vào một gốc cây hòe gần miệng giếng, phần dây còn lại cứ cách 5 cm thì tôi gút lại để dễ dàng cho lúc leo lên.
Có thể nói tôi là một người có lá gan lớn, sau khi quăng sợi dây xuống giếng thì tôi mang theo đồ ăn và nước uống đi xuống, đó là điều mà cô gái kia đã nhờ tôi.
Đây là lần thứ hai tôi đến cái giếng này, không khí ẩm ướt bao bọc lấy tôi, tôi ven theo vách đá để tìm cửa vào đường hầm, thêm một lần nữa tôi đã trở lại cái động này.
Động này so với lúc tôi đi khỏi không có gì khác cả, vẫn tĩnh mịch, có điều trong động tràn ngập mùi máu tươi, nhắc nhở tôi đang có thi thể của hai người đàn ông dưới chân mình.
Tôi nín thở bước đi, cố gắng coi như không có xác chết nào trên mặt đất, lấy đèn pin rọi về phía trước.
Tôi chậm rãi rọi đèn pin, một cô gái với cơ thể đẹp tuyệt vời trong tình trạng khỏa thân hiện ra trước mặt tôi.
Bộ tóc dài xõa xuống, da trắng như tuyết, vòng eo mảnh mai, phía sau có sáu con cáo bị đóng đinh để lòi đuôi ra ngoài.
Chính là cô ấy.
Tôi đem theo bánh ngọt và nước khoáng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi lên.
- Này, cô......còn sống không vậy?
Đứng trước mặt cô gái tôi hạ thấp giọng hỏi:
Cô gục đầu xuống, tóc dài che hết khuôn mặt, dường như không nghe thấy tôi hỏi, tôi kêu đến mấy lần và nghĩ cô đã chết thì bỗng nhiên cô động đậy, đầu cô hơi ngẩng lên, ánh sáng từ đèn pin cho tôi nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng lại trắng bệch của cô ấy.
Ánh sáng đèn pin chiếu xuống tôi mới phát hiện được đôi mắt của cô ấy rất sáng, giống như hai viên kim cương đen vậy, con ngươi thì giống như hàng vạn ánh sao muốn nghiền nát tất cả.
Nhìn vào con ngươi cô ấy tôi hơi sợ nhưng ngay sau đó đã lấy lại được tinh thần.
- ...............Nước...............
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt yếu ớt và nói với chất giọng khàn đặc.
- Tôi.........này, cô uống đi.
Tôi lấy trong túi bóng ra một chai nước khoáng, cô ấy nhìn thấy nước trong tay tôi thì đôi mắt lóe lên một tia thèm thuồng, nhưng hai tay của cô lại đang bị xích nên không thể lấy nước được, chỉ có thể đợi tôi đưa nước cho cô uống.
Cô gái ấy rất thông minh đã khẽ mở miệng ra, lúc này tôi mới thấy cô ấy có một đôi môi rất đẹp, hơn nữa còn rất mềm mại, chẳng qua là do mất nước nên môi có màu trắng bệch.
Tôi đưa chai nước đến miệng cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đổ từng chút nước vào.
Cô ấy từ từ nhắm hai mắt lại, theo bản năng nuốt ừng ực, cổ họng trắng như tuyết của cô bị kích thích, trong chốc lát cô đã uống được hơn nửa chai nước.
- Đủ rồi............
Cô gái quay mặt đi chỗ khác, ho hai tiếng, tôi cũng cất chai nước khoáng đi.
Uống nước xong cô ấy thở mạnh hơn, sau đó chậm rãi quay lại nhìn tôi, đôi mắt của cô ấy dường như có thể nhìn thấu cả lòng tôi.
- Đồ ăn.......
Cô yếu ớt nói.
- ................Cho tôi ăn.
Cô gái này cũng không hề khách sáo mà bảo tôi đút thức ăn cho cô.
Tôi cười gượng, xé một miếng bánh nhỏ đưa vào miệng cô.
Từ lúc nhìn thấy cái bánh trên tay tôi, hình như cô ấy không biết đó là cái gì, người đẹp chau mày, thậm chí còn dùng mũi để ngửi, cho đến khi xác định được là tôi không cho cô ấy ăn đồ có độc thì mới chịu mở miệng để tôi đút cho ăn.
Cô dùng răng nhai một cách yếu ớt, đến khi cái bánh mềm đi thì mới nuốt xuống.
Có điều hình như cô gái này đói đến mức phát điên nên lúc đầu còn ăn chầm chậm, nhưng càng về sau thì tốc độ ăn của cô ngày càng nhanh. Tôi mua đến hai hai bánh to hơn bàn tay vậy mà cô lại ăn hết trong chốc lát.
- Hết rồi.
Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của cô tôi bất đắc dĩ xòe cả hai tay ra, lắc lắc cái túi trống không.
Nét mặt cô ấy nhất thời để lộ ra sự thất vọng.
Cô ho một tiếng, được ăn uống hình như cô bình phục được một chút sức lực, ánh mắt cũng có thần thái hơn.
- Anh cho tôi ăn...........bánh hấp tế thần à?
Bánh hấp tế thần? Hình như là loại bánh dành cho hoàng đế thời nhà Mãn ăn thì phải? Tại sao cô gái này lại hỏi tôi như vậy?
Những chuyện cô gái kia nói giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia khiến tôi rất ngạc nhiên.
Tôi cười cười, nói:
- Không phải, đây là một loại bánh điểm tâm của người Tân Cương, gọi là bánh ngọt. Cô không biết nó à?
- Không biết.
Cô ấy thản nhiên trả lời, giọng nói yếu ớt lúc trước sau khi được ăn uống hình như đã có sức lực hơn, tôi nhận thấy cô có một giọng nói rất dễ nghe, ngọt ngào, trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng.
- Vậy sao?
Vì cô ấy trả lời một cách hờ hững nên trong lúc nhất thời không tìm được chuyện để nói, cả hai người đều rơi vào trạng thái im lặng khó xử.
Căng thẳng trong chốc lát, sau đó đôi mắt như hai viên kim cương đen của cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, một lúc sau đó cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói nhẹ nhàng:
- Anh có thể về rồi, ít ra thì anh vẫn có chút lương tâm.
Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp.
- Thế nào, muốn tôi chỉ cho anh cách dùng thuật thôi miên à?
Tôi vui như nhảy dựng lên, ném cái túi bóng trống rỗng qua một bên.
- Vậy thì tốt quá, tôi nên cảm ơn cô mới phải.
Tôi nói:
- Cách sử dụng cụ thể như thế nào thì tôi không rõ lắm, hiện tại tôi đã mò mẫm ra được chút ít, để tôi nói cho cô nghe, một là khi làm phép phải nhìn vào mắt của đối phương. Hai là ngăn cách bởi những vật như thủy tinh cũng có thể thực hiện được. Ba là thời gian duy trì rất dài, hiện tại theo tôi biết thì nó có công hiệu ít nhất trong hai giờ. Thứ tư là trong phạm vi mười mét vẫn có thể sử dụng được. Thứ năm là nếu người đó đã bị thôi miên thì sẽ không thể đưa ra một mệnh lệnh mới được nữa.
Nghe tôi mô tả thì người con gái ấy im lặng nhìn tôi, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc.
- Anh thật là thông minh.............Mới đó mà đã có thể sử dụng thành thạo như vậy rồi......
- Cô nói như vậy thì những gì tôi vừa nói đều đúng sao?
Tôi hỏi.
- Đúng, rất đúng.
Giọng nói trong trẻo của cô khiến tôi hiểu được những gì mà tôi phán đoán đều là đúng, trong lòng cũng có chút vui sướng.
- Tuy nhiên cũng có một số vấn đề.
Tôi hít một hơi sâu, đem những hoài nghi trong lòng ra hỏi:
- Khi ở trong đáy giếng này tôi dùng hai lần, sau khi ra ngoài tôi còn sử dụng với vài người nữa, ba người đầu tiên đều thành công, nhưng những lần sau đó......đều mất tác dụng, tại sao lại như vậy?