Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh


Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ đi theo sau bóng dáng Hồ Tiên.
Đương nhiên, trong giờ phút đó, có một số chuyện mà tôi cũng không biết được.
Nói thí dụ như, trong lúc này, tôi không biết rằng, ở nơi xa xa cách chúng tôi cả trăm thước, có một tên con trai vẫn đứng trân trân, cau mày nhìn tôi cùng Hồ Tiên càng ngày càng khuất bóng.
- Tào Vũ ca, anh làm sao vậy? Chưa bao giờ thấy anh nhìn đứa con gái nào đến thất thần như thế nha?!
Một tên con trai tóc ngắn đi tới bên cạnh gã áo trắng hỏi.
- Tuyệt thế nữ nhân.
Ánh mắt Tào Vũ nhìn chằm chằm về hướng Hồ Tiên rời đi, xiết chặt nắm tay, thản nhiên nói:
- Người con gái giống như vừa rồi, chỉ sợ trên toàn thế giới cũng không có người thứ hai, nếu bỏ lỡ, thì một ngàn năm sau cũng không thể gặp được.
- Ha, Tào Vũ ca, anh không phải là muốn… Bạo lực đoạt sắc chứ?
Người tóc ngắn bên cạnh trêu ghẹo nói.
Tên áo trắng thản nhiên cười cười, quay đầu đối diện với tên tóc ngắn nói:
- Bạo lực đoạt sắc? Cần thiết sao? Hai người kia, vừa rồi thoạt nhìn có quan hệ rất sâu xa, nhưng ở trước mặt tao nắm tay nhau hoàn toàn chỉ là tỏ vẻ. Cậu tao sở hữu một công ty quảng cáo, có cái dạng minh tinh nào mà tao chưa gặp qua? Nhưng mà hôm nay tao thề với trời, không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể xứng đáng để so sánh với cô gái kia, thậm chí, ngay cả một cọng lông, một sợi tóc của nàng cũng không ai có thể sánh bằng!
- Vậy Tào Vũ ca, anh…
Tên áo trắng cười nói:
- Người con gái kia, bất luận thế nào Tào Vũ tao cũng muốn thu vào tay.
- Tào Vũ ca, thật sự là khó tin nha, lúc trước anh cùng Trương Vũ Đình có quan hệ tốt như vậy, hiện tại lại đối với đứa con gái khác có hứng thú rồi…
- Trương Vũ Đình?
Tên áo trắng lạnh nhạt cười:
- Đừng nói đùa, cái loại con gái đó, cũng chỉ là trò chơi, vui đùa một chút mà thôi, chán rồi thì coi như xong, mày nghĩ tao thực sự sẽ nghiêm túc sao?
Nói xong, tên áo trắng loát xoay người rời khỏi.
Tuy nhiên, ở phía sau tên con trai áo trắng đó, có một tên nam sinh áo xám đội mũ lớn, giờ phút này đang đứng ở bậc thang quầy ăn vặt, bỏ vào trong miệng một viên kẹo táo đỏ, một đôi tròng mắt hổ phách sáng láng, nhìn chằm chằm tên áo trắng và gã tóc ngắn vừa rời đi, vừa lúc nãy, hắn đã nghe hết tất cả những gì bọn họ nói.
Người kia, chính là Úy Văn Long. Sở dĩ sau này tôi biết được Tào Vũ đối với Hồ Tiên có hứng thú, cũng là do Uý Văn Long nói cho tôi biết.
- Ủa, Vương Nhất Sinh đâu?
Kim Na chọn xong đồ uống, đi ra từ quầy ăn vặt, bởi vì không tìm thấy tôi, nên nhìn khắp mọi nơi, cuối cùng phát hiện Uý Văn Long đang đứng trước cửa.
- Úy Văn Long, cậu cũng ở đây à? Nãy giờ cậu có nhìn thấy Vương Nhất Sinh không?
Kim Na vỗ vỗ Uý Văn Long đang ăn kẹo táo đỏ, nói.
Úy Văn Long chậm rãi quay đầu, miệng nuốt kẹo, lười biếng nói.
- Cậu ta đi WC.
- A? Đi WC?
Nghe được câu trả lời của Uý Văn Long, Kim Na lộ ra vẻ thất vọng.
- Thật là, rõ ràng nói mời mình uống nước mà!
Nói xong, còn dậm chân.
Nhưng mà, trong lúc nhất thời, ánh mắt Kim Na đột nhiên xẹt qua, trong mắt đọng lại nơi đám học viên đang tụ tập, kéo dài từ khu dạy học cho tới bồn hoa bên đường, mà phóng mắt ra xa còn có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đang sóng vai đi cùng nhau.
Mà người con gái kia, có một mái tóc thật dài.
Nhìn thấy người con gái kia, trên mặt Kim Na hiện lên một tầng lửa mỏng.
- Hừ! Thì ra là thế!
Cô gái hừ một tiếng, tự mình móc ra ví, sau đó thật mất hình tượng quệt mồm quệt mũi, đi tới quầy tính tiền.
Một màn này, đều bị đôi mắt màu hổ phách nhìn thấy.
Cho nên, sau đó tôi cũng biết.
Lúc cách cổng trường một đoạn, đầu tiên tôi kêu Hồ Tiên chờ tôi, sau đó đi tới ban cấp ba tìm 6 tên lúc nãy, hoá giải Câu hồn thuật, sau đó, bình yên đi ra, cùng Hồ Tiên tiếp tục rời trường. Dựa theo suy đoán của tôi, Sử Binh hẳn là đã trốn ở một nơi rất kín đáo, cho nên 6 tên kia mới không tìm được, mà có lẽ, trên người hắn, thương tích cũng không ít.
- Vương Nhất Sinh, tại sao anh lại dùng Câu hồn thuật với họ?
Sau khi biết được chuyện tôi sử dụng Câu hồn thuật với những tên sinh viên lớp lớn kia, vừa đi đường Hồ Tiên vừa hỏi.
- Chỉ là một chút trẻ con.
Tôi thản nhiên nói.
- Tất cả đã qua.
- Ồ vậy à.
Hồ Tiên nheo mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Tôi nhìn Hồ Tiên, nhắc nhở.
- Lần sau nếu cô muốn ra ngoài, nhất là khi muốn tới những nơi như trường học, phải nhớ buộc tóc của cô lên, ở trường học của tôi, nữ sinh thường không để tóc dài, còn tóc dài khiếp như cô lại càng không có, quả thực là hút không ít ánh mắt.
- Thật vậy sao? Nhưng mà tôi thấy không ít người tóc dài nha.
Hồ Tiên thong dong nói, vừa nói, nàng vừa nghênh ngang đi, những học sinh đi ngang qua đều bị dung mạo của Hồ Tiên làm cho kinh sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chúng tôi, thậm chí còn có hai tên con trai rất phô trương, ngay cả sách vở và bóng rổ trên tay cũng làm rơi mất.
- Chỉ có trong giờ thể dục, hoặc giờ tự học là có thể xoã tóc dài. Mà bỏ qua chuyện này đi, vừa rồi tại sao cô lại giả danh “Băng Băng”?
Tôi hỏi.
- Không lẽ tên của cô là Băng Băng?
- Anh thử đoán đi?
Hồ Tiên mị mị ánh mắt nhìn tôi, từ chối cho ý kiến.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Hồ Tiên, tôi cũng nheo mắt.
- Tôi biết rồi. Muội muội của tôi tên là A Tuyết, cho nên cô lấy tên Băng Băng đúng không?
Tôi liếc mắt cười.
Nghe được tôi nói ra nguồn gốc của cái tên “Băng Băng”, khoé miệng Hồ Tiên dương lên tươi cười:
- Coi như thông minh.
Trong khoảng cách ngắn ngủn trăm thước đến cửa trường, bởi vì Hồ Tiên, mà tôi đặc biệt gian nan, bởi vì trong khoảng thời gian đi tới cổng trường, số lượng học viên ra vào ngày càng đông, kết quả một màn tôi cùng Hồ Tiên sóng vai nhau bị không ít người nhìn thấy, một đám nam sinh khi nhìn thấy Hồ Tiên, cũng giống như ảnh chụp, nhất thời cứng ngắc.
- Trời ơi, mỹ nữ a.
- Cô ấy có phải minh tinh không trời?
- Người đó… là ai a?
- Thật khá...
Những lời nói như thế tràn vào trong lỗ tai tôi, nói vậy thì chắc chắn Hồ Tiên cũng nghe được rõ ràng.
Đương nhiên, tôi cũng để ý thấy vô số những ánh mắt ghen tỵ nghi kỵ hàm chứa địch ý của các nam sinh dùng để nhìn tôi, cái loại cảm giác này như thế nào, không cần nói cũng biết.
- Bọn họ khen cô xinh đẹp đấy.
Khi ra khỏi cổng trường, tôi cười nói với Hồ Tiên.
- Tôi không điếc.
Giọng nói Hồ Tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Đó là đương nhiên.
- Nói vậy là ý gì?
Nghe được tôi hỏi như vậy, Hồ Tiên chậm rãi nghiêng đầu, nhìn tôi nói:
- Bởi vì tôi là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới.
Trong lời nói Hồ Tiên còn có chút tự hào.
- Trên đời chỉ có thể có một Hồ Tiên.
Ngữ khí Hồ Tiên bình tĩnh, giống như phun hương hoa.
- Hiện giờ, hai chữ Hồ Tiên được xem là nữ tử xinh đẹp nhất, những nữ nhân khác, không thể sánh bằng. Anh hiểu không, Vương Nhất Sinh?
- Thì ra cũng có cách nói như vậy, không hổ danh là Hồ Tiên.
Trong lòng tôi không ngừng gợn sóng.
- Nhưng mà nếu cô đã nói vậy, về sau cô lại càng phải ít ra ngoài hơn, mất công gây cho tôi nhiều phiền toái, nếu như vừa mới ra khỏi cửa đã bị người ta lừa đi bán, đến lúc đó tôi cũng vô pháp tìm cô về.
- Anh cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?
- Ai mà biết được.
Tôi thản nhiên nói.
- Đã dám xoã tóc dài, mặc một thân quần áo của em gái tôi, mà còn mặc không đàng hoàng đi tới trường tìm tôi, trên thế giới này thực không thể tìm ra người thứ hai. Cô không biết bởi vì mỹ mạo của cô mà không ít nam sinh trong trường động tâm, còn nữ sinh thì ghen tỵ hay không hả?
Nghe tôi nhắc tới những học viên ở trường, Hồ Tiên khẽ gắt một hơi, khinh thường nói.
- Mỹ mạo? A, cái loại khoe mặt nhàm chán đó, quả là chỉ có loại nữ nhân không bằng gia súc mới quan trọng nhan sắc để câu dẫn đàn ông thôi.
- Chỉ sợ lời này cũng chỉ có người con gái như cô mới nói được.
Tôi cười khổ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui