Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh


Nghe tôi nói xong, chủ nhà Tiễn càng thêm nhăn nhó. Ông chậm rãi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hừ một tiếng, nói:
- Tuổi còn trẻ, học rộng hiểu nhiều. Nhưng mà dù sao phòng ở này vẫn phải huỷ đi, mấy ngày tới các người mau chóng rời khỏi đây đi.
- Dọn ra ngoài, chúng tôi sống ở đâu?
Trong đám người, một hộ gia đình rốt cục không nhịn được tiến lên, bất mãn nói.
- Ở đâu? Hỏi tôi làm sao tôi biết? Các người tự động đi liên hệ với dịch vụ cho thuê phòng đi.
Chủ nhà Tiễn lạnh lùng nói.
- Nếu không dọn đi, đến lúc đó người tới phá huỷ phòng ốc thuận tay phá luôn đồ đạc trong nhà, tôi cũng không thèm đếm xỉa đâu! Tôi đã nói rất rõ ràng với mấy người rồi.
Nghe chủ nhà Tiễn nói năng kiêu ngạo, trong lòng tôi cười lạnh.
Người có quyền thế thì có thể nắm chắc trong tay vận mệnh của biết bao người khác, người không có tiếng nói cũng chỉ có thể chịu đựng bị người ta áp đặt.
Đây là một sự thật tàn khốc.
Xã hội vốn phức tạp như thế. Bản thân con người trên cái thế giới này đã là một câu đố khó giải rồi.
Nhưng mà, tôi cũng biết được thêm một chút.
Chuyện này nhìn như phức tạp, nhưng kỳ thật lại cực kì đơn giản.
- Quy hoạch thành thị trước khi tiến hành cần thời gian không hề ngắn.
Tôi thản nhiên nói, từng bước đi tới trước mặt một tên nhân viên mặc đồng phục, không thèm nhìn tên của hắn, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Có biết khi nào thì Cục Quy Hoạch thông qua văn kiện tiến hành quy hoạch, cho người tới tìm chủ cho thuê nhà yêu cầu phá bỏ các khu phòng này hay không?
Người nhân viên kia nhìn tôi, thản nhiên nói:
- Ngày 20 tháng sau.
Ngày 20 tháng sau…
Tôi thầm tính toán trong đầu.
Ngày đó cũng chính là mười ngày sau tang lễ của Yên Yên, một tuần sau khi Trương Quốc Hoa bị bỏ tù… Mà, cũng chính là ngày mà cái tên Lý Ngọc Giang kia lên nhậm chức Thị uỷ không tới một tuần.
Nếu mà một tên tân quan đột nhiên muốn quy hoạch thành thị, xúc tiến kiến thiết kinh tế, thì chỉ có thể là mở rộng quyền lực.
Bàn tay sau lưng nắm chặt lại, tôi nhăn mày.
Nếu như không có đại nhân vật ở phía sau giúp đỡ, việc quy hoạch thành thị này, sợ là không bao giờ xuất hiện.
Mà nếu như có người ở sau lưng giật dây thật, thì không nói cũng hiểu.
Tôi quay đầu trở lại, mắt nhìn Tiễn chủ nhà, thanh âm khàn khàn nói:
- Tiễn Tuệ Phương, ông nói phá bỏ khu phòng là ý của Lâm Thời à? Nếu như Lâm Thời thu lại ý này, vậy thì bà tính sao?
Nghe thấy tôi hỏi như vậy, chủ nhà Tiễn cười lạnh, nói:
- Nhảm nhí. Nếu Lâm Thời chủ động thu hồi ý này, tôi sẽ cho các người ở lại cho đến khi nào tuỳ ý.
- Tôi sẽ nhớ kỹ lời này.
Tôi nhìn chủ nhà Tiễn, sau đó nhanh chóng quét mắt một vòng qua mọi người vây xung quanh, nói:
- Hơn nữa tôi có thể cá với bà, tôi cam đoan Lâm Thời sẽ không bao giờ đụng tay tới vùng đất này. Bằng không, tôi cõng mẹ tôi nhục nhã rời đi.
Lời của tôi ở trong đám người gây ra tiếng động không nhỏ, những người vây xung quanh đều là các hộ gia đình sắp bị Tiễn Tuệ Phương đuổi đi, nghe thấy tôi nói như chém đinh chặt sắt, ai cũng hít một hơi lãnh khí.
Chủ nhà Tiễn tuy rằng không phải phụ nữ có tính tình tốt, nhưng sau khi nghe tôi nói xong cũng rất kinh ngạc.
- Cậu làm tôi sợ quá! Có làm hay không, này là do Lâm Thời định đoạt. Nói cho cậu biết, nhiều nhất là ngày mốt, người phá bỏ nơi này sẽ mang xe tới đây, đến lúc đó nếu như cậu muốn ở phòng lộ thiên thì cứ việc nhá!
Lời nói của chủ nhà Tiễn làm lòng tôi hơi nhảy dựng.
Nói cách khác, tôi chỉ còn thời gian không đến ba ngày sao?
Tôi nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Trương Vũ Lâm ốm o gầy gò, làn da vàng vọt lộ ra khuôn mặt rối rắm, tôi chậm rãi nắm chặt tay.
Ba ngày, thì ba ngày.
Ba ngày, tôi nhất định có thể làm được!
Tôi có thể giữ lại khu đất có vô số người cùng ngụ lại này.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Có vài người không hề cảm ơn. Tôi thề, từ này về sau, không bao giờ… làm nữa.
- Ba ngày sau, gặp lại.
Tôi thản nhiên nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Tựa như chuyện đang nói này là bình thường.
...
Muốn hành động, tất phải có kế hoạch rõ ràng. Mà kế hoạch thường thì theo hai cách, một là sao chép lại ý tưởng của người khác, hai là, tự thân mình nghĩ ra.
Mà đối với tôi, đối tượng nào cũng rất dễ dàng ra tay, bởi vì bí mật Câu hồn thuật, chưa ai biết được, vì thế tôi chỉ cần chuẩn bị một chút.
Đêm hôm đó, tôi đóng cửa phòng ngủ, hơn nữa còn khoá trái cửa lại.
Mà mấy thứ tôi muốn chuẩn bị, trước giờ dùng cơm đều đã kiếm đủ.
Vật thiết yếu nhất chính là mặt nạ bảo hộ, một thứ khác là bao tay nhựa, cuối cùng là một túi ni lông màu đen đựng một số dụng cụ khác.
Khi tôi đang xem lại các thứ trong túi, Hồ Tiên lười biếng nằm ở trên giường, ngáp một cái, bộ dáng chán chường nhìn tôi nói:
- Rác rưởi gì đó?
- Chuẩn bị hành động thôi. Mặt nạ bảo hộ, vài thiết bị hỗ trợ hành động. Hiện tại tuy rằng tôi có Câu hồn thuật, nhưng ngàn vạn lần không nên trực tiếp thi triển trước mặt người khác. Hơn nữa, người bị câu hồn sau khi hồi phục sẽ mất hết trí nhớ, tuy rằng như thế nhưng chắc chắn sẽ để lại chút ấn tượng, ngộ nhỡ lại phát hiện ra bí mật của tôi, vậy thì không tốt, cho nên, dùng mặt nạ bảo hộ là giải pháp tốt nhất.
Tôi lấy ra mặt nạ từ trong túi ni lông đen, mang lên mặt ướm thử kích cỡ, lại phát hiện mặt nạ vừa khít.
Tôi tháo mặt nạ xuống, tiếp tục nói với Hồ Tiên:
- Thời đại này của tôi, dựa vào máy móc có thể phân tích ra ba loại bằng chứng, đó là giọng nói, vân tay và máu. Giọng nói và vân tay là hai điểm khiến tôi dễ bại lộ nhất, vì thế, ngoài mang theo bao tay, còn phải mang theo cái túi này, khi tức giận, giọng nói truyền đi trong không khí gấp ba lần, chỉ cần hút thêm một chút khí thì có thể thay đổi giọng nói của chính mình, so với dùng giọng thật đỡ hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu phải sử dụng giọng thật, thông qua máy móc vẫn có thể điều tra tới tôi, như thế thật không phải hành động thông minh.
- Không rõ lắm, nhưng tôi vẫn hiểu được.
Hồ Tiên nghịch mái tóc mềm mại, một đôi mắt mị nhãn như tơ nhìn tôi:
- Kế hoạch của anh ra sao?
Tôi thầm hít một hơi thật sâu, trong tay mặt nạ bảo hộ cầm chặt, chậm rãi nói:
- Rất đơn giản.
- Nói xem?
Hồ Tiên khẽ mở hàm răng, dùng ngữ khí như có như không hỏi.
Nghe được câu hỏi của Hổ Tiên, tôi cảm giác lồng ngực mình dâng lên một cỗ nhiệt huyết, trong mạch máu, trong đầu, mỗi một cơ quan, thậm chí mỗi một cọng lông, đều sôi trào nhiệt khí!
- Tôi chỉ muốn thế giới này công bằng một chút. Ai nổ súng, thì tất nhiên cũng phải bị thương. Muốn phá nhà người ta, vậy thì trước hết huỷ đi nhà của chúng, tạo cơ hội cho chúng nếm thử một chút cảm giác không có nhà để ở.
Nói xong, tôi nhẹ nhàng cầm mặt nạ bảo hộ trong tay, từ từ đeo lên mặt. Mặt nạ bảo hộ tuy rằng không lớn cũng không nhỏ, nhưng mà đôi khi, vẫn ảnh hưởng tầm nhìn một chút, đeo vào liền làm tối hẳn đi tầm nhìn của tôi. Nhưng mà tôi có thể xác định, sử dụng Câu hồn thuật sẽ không trở ngại.
- Quả là đầu óc nông cạn. Vương Nhất Sinh, nếu cứ ôm cái ý tưởng khờ dại như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày chết rất khó coi.
Lúc này, ngữ khí của Hồ Tiên, thoáng nặng đi vài phần.
- Sao tôi cảm thấy cô rất quan tâm đến sống chết của tôi vậy?
Tôi nở nụ cười, quay đầu nhìn trên giường, Hồ Tiên hai chân giơ giơ lên, nhàm chán đạp lung tung.
- Đừng tự mình hoang tưởng.
Hồ Tiên khinh thường liếc tôi một cái.
- Đối với tôi, anh vẫn còn có chút tác dụng, Vương Nhất Sinh.
Nghe xong lời nói của Hồ Tiên, tâm lý của tôi cũng gợn nhiều sóng, trong lòng hiện lên cảm giác không thoải mái, nhưng mà rất nhanh đã bị tôi trấn định xuống.
- Thật vậy sao? Nhưng ít nhất... chúng ta không phải là người qua đường là được.
Tôi cười khổ, sau đó mặc áo mưa màu tím vào, đội nón choàng, kéo khoá áo mưa lên.
Tôi quay đầu, trực diện nhìn người nằm úp sấp trên giường, nhìn Hồ Tiên bằng con ngươi đen sâu, cao giọng nói:
- À, còn một việc tôi cần phải nói.
Tôi cười, sau đó ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Sau này khi tôi đeo mặt nạ, cô đừng có gọi tên tôi.
- Ồ?
Lúc này, Hồ Tiên dường như hứng thú rung rung một cọng lông mi.
Tôi mỉm cười, nói:
- Gọi tôi Theone, hoặc là... Đấng cứu thế, đó cũng cùng nghĩa với từ tiếng Anh kia.
Theone, dịch từ tiếng Anh ra nghĩa là Đấng cứu thế. Sau này nếu tôi đeo mặt nạ, tốt nhất là đừng nên dùng tên thật, có đôi khi, vô tình để lộ tên, cũng sẽ gây ra hậu quả cực lớn.
Không ngờ khi tôi nói tới cái này, Hồ Tiên lại không có hứng thú, híp mắt gục xuống, với tay tới đầu giường chọn một quyển sách tên “Đường hoàng”, không... thèm nói chuyện.
Nhìn thấy Hồ Tiên cúi đầu, không nói một lời, tôi quả thật có chút kinh ngạc.
- Sao lại không có biểu hiện gì hết thế? Thường thường vào những lúc thế này, cô sẽ nói ra vài câu ác độc, hôm nay quả thực không hợp phong cách của cô nha.
Hồ Tiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật sách, nói:
- Độc ác nhiều lắm, nhưng lười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui