Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh


- Con mẹ nó, phòng này sắp sập rồi!
Lý Ngọc Giang nổi giận, thế nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lấy cái quần đùi ở đầu giường mặc vào, sau đó quay về phía người đang nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn Ngô Diễm Phương nói:
- Còn không mau chạy đi?
Nói xong Lý Ngọc Giang cũng không quay đầu lại nhìn Ngô Diễm Phương nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy Lý Ngọc Giang vừa tính toán trong đầu là rốt cuộc ai lại ăn gan hùm mật gấu mà dám đến phá phòng của mình. Chẳng lẽ là bên kia đến phá bỏ và dời đi sao? Hay là Cục Xây dựng? Hay là những thế lực còn sót lại của Trương Quốc Hoa đến xuống tay với mình? Hoặc là những thế lực ngầm của Vô Tích?
Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu Lý Ngọc Giang nhưng đều bị hắn gạt bỏ hết.
Không có khác năng đó, Đại Viện này chắc chắn không ai dám xông vào hết.
Rốt cuộc là mình đã đắc tội với người nào?
Mặc dù giận điên người nhưng Lý Ngọc Giang vẫn giữ lại được một chút lý trí cuối cùng, hắn chạy xuống lầu thì thấy bên ngoài có nhiều người vây quanh, những người này đều là quan lớn cấp trên, nhân vật cốt lõi gồm có Thường ủy Kỷ luật, các Cục trưởng và Phó Cục trưởng, tất cả bọn họ đều kinh động chạy xuống dưới, đứng phía xa nhìn máy ủi, hét to lên với người lái xe ủi:
- Này, lập tức dừng lại! Ai ày đến phá nhà hả?
Lý Ngọc Giang cũng thở hổn hển chạy từ trong đám người, hét lên:
- Dừng lại! Con mẹ nó dừng lại cho tao! Đến phòng ở của tao mà cũng dám phá sao? Là ai phái tụi mày đến?
Nhưng mấy cái xe ủi dường như không nghe thấy lời nói của Lý Ngọc Giang, tiếp tục phá phòng của Lý Ngọc Giang, xe ủi khổng lồ dũng mãnh phá hỏng phòng ở của Lý Ngọc Giang, mặt tường hoàn toàn sụp đổ, gạch đá rơi xuống mặt đất ầm ầm.
Song cửa sổ và cửa kính, máy điều hòa cũng không còn nguyên vẹn nữa, bị vỡ và méo mó vặn vẹo cả, thậm chí hành lang giữa lầu một và lầu hai đã tạo ra một khoảng trống, ở bên ngoài có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong lầu một và lầu hai.
Lý Ngọc Giang nhìn thấy phòng mình ở bị phá nát như vậy thì khuôn mặt già nua cực kì đau khổ.
Hắn siết chặt nắm tay, hận không thể nhảy lên xe ủi kéo người bên trên đó xuống đánh ột trận, thậm chí xử tại chỗ luôn. Nhưng nhìn cái xe khổng lồ thì hắn lại không dám đến gần.
- Báo cảnh sát, con mẹ nó, mau báo cảnh sát.
Trơ mắt nhìn nhà mình bị phá nát thì điều Lý Ngọc Giang nghĩ đến đầu tiên là báo cảnh sát, hắn lấy điện thoại ra bấm số 110 gọi cảnh sát.
Thế nhưng cảnh sát không thể đến ngay được, ba chiếc xe ủi vẫn cùng nhau tiến lên, trước khi cảnh sát tới thì khu nhà ở của Lý Ngọc Gianh đã bị phá nát.
Năm phút sau cảnh sát chạy đến hiện trường, lực lượng cảnh sát bao vây ba chiếc xe ủi, ra lệnh dừng việc phá bỏ và dời đi khỏi nơi khác, thế nhưng việc phá hủy vẫn không dừng lại, cuối cùng cảnh sát phải xông lên xe ủi, mạnh mẽ phá cửa buồng điều khiển, bắt người lái xe phải ngừng việc phá dỡ lại.
Đáng tiếc khi đó tầng ba của khu nhà đã bị sụp hơn phân nửa, toàn bộ nóc nhà và tường nhà đã không còn nguyên vẹn nữa, chỉ còn lại những đồ vật đính dầy bụi đất trong phòng ngủ bị phơi bày ra giữa không trung, cực kì hoang tàn.
- Phòng của tao...
Nhìn cảnh đổ nát nát này hắn không thể đành lòng được, vành mắt của Lý Ngọc Giang như nứt ra, hắn nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt ba người điều khiển ba cái xe máu ủi, đấm đá bọn họ liên hồi, giận dữ hét lên:
- Ai đã sai tụi mày đến phá nhà tao hả? Ai, rốt cuộc là ai? Nói!
Mấy người điều khiển xe ủi không hề sợ hãi, nhìn Lý Ngọc Giang nói:
- Là Cục trưởng Cục Xây dựng Chu Nam Bình...ông ấy nói đến phá phòng ở của Phó Thị trưởng, chính là phòng của ông đó...
- Chu Nam Bình....nói bậy!
Lý Ngọc Giang gắt một cái, nổi giận mắng:
- Tao gây ra lỗi gì mà lại đến phá nhà của tao, Đại Viện muốn phá là phá sao?
- Chính là Cục Trưởng Chu nói bọn tôi đến phá. Không tin thì ông gọi điện thoại cho ông ấy đi.
Ba người lái xe nói xong liền hiên ngang bỏ đi.
- Con mẹ nó, tao không tin.
Lý Ngọc Giang giận đến sôi người, mặc dù hắn biết mọi chuyện có chút kì quặc nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi, tìm danh bạ và bấm số của Cục trưởng Chu Nam Bình.
Sau ba hồi chuông đổ thì bên kia nhận cuộc gọi. Lý Ngọc Giang nổi giận đùng đùng nói:
- Chu Nam Bình đúng không? Ông ngồi một chỗ bị ngứa mông nên muốn kiếm chỗ khác ngồi đúng không? Trả lời một cách xác đáng cho tôi, tại sao lại áy ủi đến làm náo loạn Đại Viện, lại còn phá phòng ở của tôi nữa?
-.....
Thế nhưng điều khiến Lý Ngọc Giang ngạc nhiên chính là đầu dây điện thoại bên kia không có bất kì câu trả lời nào.
Lần này Lý Ngọc Giang lại càng giận hơn, hắn quát lên:
- Chu Nam Bình, mau nói cho tôi biết đi. Cục Xây dựng các người muốn tạo phản đúng không? Đại Viện cũng dám động vào sao? Cho dù các người có san bằng Vô Tích thì cũng không được động vào Đại Viện. Ông muốn gặp rắc rối đúng không?
-.....
Đối phương vẫn im lặng như trước, Lý Ngọc Giang thiếu chút nữa là đập điện thoại, thế nhưng ngay lúc này đầu dây bên kia bỗng vang lên một tiếng cười kì lạ.
Tiếng cười kia quỷ mị, không rõ ràng, giống như là tiếng của một người già, nghe rất đáng sợ.
- Thích lễ vật tao tặng mày không Lý Ngọc Giang?
Đầu dây bên kia có một giọng cười quái dị của một người đàn ông vang lên, giống như đã sớm biết được phản ứng của Lý Ngọc Giang vậy.
Nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia khiến vẻ tức giận trên mặt Lý Ngọc Giang biến mất, hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
- Mày là ai? Mày không phải là Chu Nam Bình!
Lý Ngọc Giang và Chu Nam Bình qua lại cũng không quá nhiều nhưng cũng chạm mặt vài lần ở những cuộc họp, giọng nói như thế nào thì cũng biết, còn giọng nói ở đầu dây bên kia lại nghe già nua ậm ờ không rõ, thế nhưng lại mang theo sự tự tin ngông cuồng của một người trẻ tuổi.
....
- Đúng, tao không phải là Chu Nam Bình.
Tôi cầm cái điện thoại Samsung của Chu Nam Bình, chậm rãi nói, hít một hơi, cổ họng khô khốc mở to ra nhưng tôi vẫn cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh.
- Mày chỉ cần biết rằng hôm nay tao có thể phá được phòng của mày thì ngày mai cũng có thể lấy được mạng của mày.
- Muốn mạng của tao? Khẩu khí thật lớn. Rốt cuộc mày là ai? Có quan hệ như thế nào với Chu Nam Bình? Cuối cùng là muốn cái gì?
Lý Ngọc Giang ở đầu dây bên kia hỏi dồn dập.
- Mày lén lút làm cái gì, có ngon thì quang minh chính đại ra mặt đi.
- Mày nói sao? Ha ha, mày không đáng để cho tao phải lộ diện.
Tôi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng. Tôi sử dụng chiến thuật tâm lý, trên thực tế tôi chỉ là một người có lá gan lớn mà thôi. Tôi giả vờ đứng trong bóng tối hạ độc thủ thì có thể khiến cho Lý Ngọc Giang bị một áp lực rất lớn, khiến hắn nghĩ rằng tôi là một nhân vật lớn nào đó ở địa phương này và tìm hiểu thông tin về tôi. Nhưng hắn càng tìm càng không thấy thì lời nói của tôi lại có uy quyền càng lớn.
Quả nhiên sau khi nghe thấy lời tôi nói thì Lý Ngọc Giang im lặng mất vài giây, sau đó khàn khàn nói:
- Đừng tưởng rằng mày trốn ở đầu dây bên kia thì tao tìm không ra mày. Vị trí hiện tại của tao có thể khống chế được cả Vô Tích, mày dám phá phòng ở của tao thì mày biết hậu quả rồi đấy, mày đừng có làm việc ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui