Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh


- Ha ha, mày có thể kiểm soát cả thành phố Vô Tích, đúng là như vậy thật, nhưng taoo có thể kiểm soát sinh mệnh của mày.
Tôi lạnh lùng mỉm cười, sau đó nói:
- Mày cho rằng mày có thể dựa vào cái vị trí hiện tại của mày sao ? Không có tao thì liệu mày có thể có được vị trí của Trương Quốc Hoa không?
- Cái gì, có thể ...... nói rõ hơn không?"
- Ha ha, Lý Ngọc Giang, tao nói rõ ày hiểu. Chuyện Trương Quốc Hoa mày không thấy có chút kỳ lạ sao? Tao ày biết, tao có thể khiến hắn tự chui vào lồng sắt, khiến hắn thân bại danh liệt, thì đương nhiên cũng có thể khiến ày khốn khổ. Chảy máu cho đến chết.
Lý Ngọc Giang đủ khôn ngoan để có thể hiểu những gì tôi nói, quả nhiên. Sau khi nghe những lời tôi nói, hắn hạ giọng xuống ngay lập tức, thậm chí có vài phần khiêm nhường.
- Ồ, tôi không biết vị “tiền bối” là cao nhân phương nào tới? Tôi thật là có chút nhầm lẫn.
Lần này, Lý Ngọc Giang nói giọng rất nhỏ.
- Tao là ai thì hai ngày nữa mày sẽ biết!. Nếu không muốn theo gót Trương Quốc Hoa, thì chớ có đụng tới những gia đình ở khu ổ chuột phía nam nội thành và các khu vực xung quanh, nơi tao đang ở. Trái ý tao, mày tự biết kết cục. Tao đã có kế hoạch sửa đổi khu phía nam của thành phố Vô Tích, tao muốn mày thực hiện theo kế hoạch đó, mày dựa theo bản kế hoạch của tao đưa cho rồi xác nhận xuống phía dưới. Dựa vào đó mày sẽ biết làm thế nào để cân bằng khu nhà ổ chuột ở phía nam của khu quy hoạch, khi nào những gia đình ở khu ổ chuột chuyển đi, tới lúc đó mày mới được đến. Khi ấy tao sẽ nói ày trước, Lý Ngọc Giang, tao đã nói nhiều như vây, cuối cùng làm thế nào để có lợi hơn, hẳn một nhân vật có đầu óc đứng đầu thành phố Vô Tích như mày nên cân nhắc cho kỹ.
Tôi cúp máy, quay lại, tôi nhìn vào dáng vẻ nhút nhát, đôi mắt ngu si đần độn, gương mặt đông cứng của Chu Nam Bình, từ từ đến gần, và sau đó cho điện thoại túi áo hắn.
Tôi đã sử dụng 8 lần Câu hồn thuật, ba lần là các nhân viên điều khiển xe ủi đất, một lần cho nhân viên văn phòng xây dựng, một lần cho Chu Nam Bình, hai lần cho hai tên gác cửa và lần còn lại dành cho gia đình Chu Nam Bình, đồng nghĩa với việc kế hoạch từ lâu của tôi đã được hành động, thành công hay không thì dựa vào buổi tối này.
......
Bên trong Đại Viện, Lý Ngọc Giang vẫn cầm điện thoại, sắc mặt xám xịt, hai bên thái dương nổi lên những gân xanh, tay cầm điện thoại mà run lên dữ dội, tay còn lại nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay của hắn, gần như chảy máu.
- Trưởng ban Lý, cục trưởng Chu Nam Bình có ý gì?
Tên đó lúc trước bị Lý Ngọc Giang ép ….nụ cười dễ chịu, nhìn Lý Ngọc Giang, khuôn mặt biểu lộ đắc ý .
Lý Ngọc giang nheo mắt, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở khó khăn, cổ họng như có tiếng gầm bị bóp nghẹt, nghĩ đến ngôi nhà lầu ba bị phá hủy của hắn, nhưng, khi nghe giọng nói của người đàn ông trong điện thoại, những ý nghĩ trong đầu hắn cứ quanh quẩn mãi.
Lý Ngọc Giang hít một hơi dài, lúc này, một nhân viên đã đi đến, trịnh trọng hạ giọng và nói:
- Trưởng ban Lý, chuyện xảy ra đêm nay là thế nào? Rốt cuộc là kẻ nào có cam đảm tới Đại Viện làm náo loạn?
Lý Ngọc Giang liếc nhìn tên sỹ quan cấp dưới, đôi mắt hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, nở nụ cười lạnh, sau đó có khuôn mặt hắn trở nên biến đổi khó lường:
- À, chẳng có chuyện gì. Tối nay tôi có gọi tới một số xe ủi đất. Ngày hôm qua, tôi có vô tình phát hiện ra một số nguyên vật liệu có vấn đề, bên trong tường có thể là vật liệu kém chất lượng. Mà bây giờ các công ty xây dựng quá tràn lan. Không chừng Đại Viện lại được xây dựng với toàn những vật liệu kém chất lượng, như vậy các khu dân cư của người dân không phải là tồi tệ hơn sao? Sở dĩ tôi giận dữ như vậy là để phá hủy các ngôi nhà kém chất lượng, rồi xem thái độ các công ty xây dựng thế nào! Tôi phải tiên phong bày tỏ quan điểm đúng không? Nghiêm khắc trừng trị những kẻ chuyên rút ruột, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không thể đặt lợi ích của người dân xuống dưới công ty xây dựng vô đạo đức, phấn đấu cho công chúng để tạo ra một môi trường sống tốt!
Lý Ngọc Giang thay đổi đột ngột, khiến tên nhân viên vạn phần kinh ngạc. Bởi sau những lời nói đó, vẻ mặt Lý Ngọc Giang trở nên hăng hái, hiên ngang lẫm liệt. Không còn chút gì giận dữ, tức tối như lúc trước.
Gã cảnh sát không phải là một kẻ ngốc, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở to, rồi lại cười toe toét và nói:
- Hóa ra sự việc là như vậy, Cục trưởng Lý mạnh dạn, tiên phong cho phá hủy nhà của họ để cảnh báo tới những công ty xây dựng vô nguyên tắc, thực sự táo bạo, quyết đoán! Chúng tôi thực sự bội phục a!
Viên cảnh sát nghe những từ ngữ của một quan chức quan chức cấp cao, nhất là khi nghe lời nói rành mạch này từ một Cục trưởng, trong long hắn có tính toán đôi chút, và sau đó hắn lập tức bắt tay Lý:
- Thật tốt quá
- Cục trưởng Lý làm tốt lắm!
- Cục trưởng Lý thật là mạnh mẽ, kiên quyết, phương pháp thật cứng rắn!
- Cục trưởng Lý không hổ là một vị quan biết nghĩ cho dân!
- Bây giờ những công ty xây dựng thật là càn rỡ quá lắm, cần phải nghiêm trị!
Trong lúc nhất thời, Lý Ngọc Giang cảm thấy vô cùng lúng túng. Nhưng hắn nhất thời ứng biến, không ngờ lại tạo thành cơ hội lập công ình.
Kỳ thực, trong long hắn lại vô cùng phẫn nộ.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, khuôn mặt lại giãn ra, tỏ vẻ khoan khoái đáng kính, nắm chặt tay gã cảnh sát mà đôi mắt sắc bén, nghiêm nghị.
Hắn biết lúc này đây chỉ có thể ngậm miệng, ôm khổ trong bụng mà thôi.
Người đàn ông kia rốt cuộc là có địa vị gì? Mặc kệ thế nào đều phải đều tra cho rõ.
Hiện tại Lý Ngọc Giang chỉ có duy nhất cách này.
- Cục trưởng Lý, mấy người kia, có cần chúng tôi bắt lại không?
Tại khu vực phía sau hậu viên Trường Giang, gã cảnh sát tiến đến chỉ vào mấy người đang bị cảnh sát còng tay lại để mang đi điều tra.
- Thả hết đi, tôi muốn để cho bọn họ phá dỡ thật triệt để.
Lý Ngọc Giang mặt mày trầm mặc nói.
Cứ như vậy, bởi vì Lý Ngọc Giang đã một lời tuyên bố phá bỏ tòa nhà riêng, nên các nhân viên phá dỡ đều được thả, nét mặt Lý làm vẻ dứt khoát, thậm chí đã mang cả khu nhà riêng ra cho nhân viên phá hủy triệt để.
Đương nhiên, thực tế là Lý đang rất đau đầu, bởi còn nhiều việc phía sau nữa.
Ngày thứ hai, Lý Ngọc Giang chỉ đạo dứt khoát để đưa ngôi nhà hắn ra phá hủy sạch sẽ, tất nhiên, trước đó hắn đã ột công ty tới di dời toàn bộ đồ đạc nội thất tới khu Đô thị Ven Hồ của vợ và con trai hắn.
Bởi vì đêm qua nên hắn đích thân đến Cục một chuyến vừa là thăm hỏi Chu Nam Bình nhưng là hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng, câu trả lời của Chu Nam Bình khiến Lý càng trở nên mơ hồ như sương mù vây quanh. Chu Nam Bình một mực yêu cầu hắn phải phá dỡ nhà của chính mình và dời đi nơi khác. Đến cuối cùng, Chu Nam Bình thậm chí còn đưa ra một phần hợp đồng phá dỡ di dời cho hắn xem qua, phía dưới hợp đồng đã ký quyết định cuối cùng. Lý xem muốn thổ huyết.
Bởi vì tên của một người ký và xác nhận việc phá dỡ, đó là:
Lý Ngọc Giang.
- Việc này là sao? Rõ ràng không ai có thể mạo danh tôi được? Không thể nào. Chu Nam Bình,anh đang đùa tôi à?!
Lý Ngọc Giang nhìn hợp đồng, lập tức nổi giận, nhưng Chu Nam Bình nhấn mạnh rằng trên hợp đồng là Lý Ngọc Giang ký tên, mặc kệ cho Lý Ngọc Giang tức giận thế nào, “Chu Nam Bình bị bỏ bùa” nhất quyết khẳng định.
Phản ứng của Chu Nam Bình khiến cho Lý Ngọc Giang rơi vào trầm tư, hắn càng ngày càng cảm thấy phía sau có một đại âm mưu, bởi ngày hôm qua hắn được đích thân trò chuyện với một nhân vật thần bí rất có địa vị.
Điều này khiến cho Lý Ngọc Giang mất tự chủ, hắn tự nhiên thấy sợ hãi, cảm giác như phía sau lưng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Người kia, rốt cuộc là ai?
Câu trả lời sẽ rõ vào ngày thứ ba.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, văn phòng Lý Ngọc Giang nhận được một món chuyển phát nhanh không ghi người gửi.
Lý Ngọc Giang mở chuyển phát nhanh, bên trong là một cái hộp các-tông mỏng chứa đầy những câu đố.
Thấy lai lịch bất minh của món quà kỳ dị này, Lý Ngọc Giang trong lòng nghi hoặc, thế nhưng hắn chợt nhớ lại cuộc nói chuyện đêm đó, nam nhân thần bí sẽ cho hắn biết rõ sau hai ngày nữa, sở dĩ hắn tiếp nhận món quà này là do hắn nghĩ món quà có thể tới từ người đàn ông thần bí kia .
Hắn mất nửa giờ vừa run rẩy vừa ghép câu đố, cuối cùng hắn có thể đọc câu đố một cách rõ ràng:
- Thay trời hành đạo, từ lúc này, thành phố có tao cai quản. Không muốn làm Trương Quốc Hoa thứ hai thì cũng đừng động tới khu nhà cũ phía nam nội thành. Cho mày một chỉ dẫn: hãy để nhân viên của sở Giao Thông Vận Tải tiến hành quy hoạch và sửa đổi lại đất đai, đường xá trái với tiêu chuẩn, việc này không hề khó khăn với mày. Nếu không, thời gian tới, thứ bị phá dỡ không chỉ là ngồi nhà của mày đâu. Ký tên – TheOne
Ngoài ra, không còn gìkhác.
- The … One là cái tên gì lạ thế?
Lý Ngọc Giang nhìn vào chữ ký, mặt nhăn mày xếp, mồ hồi tứa ra. Thế nhưng hắn bỗng có cảm giác ớn lạnh, ập tới từ phía sau rồi chạy thẳng vào tim.
Trong gói chuyển phát nhanh có gửi kèm tấm bản vẽ quy hoạnh thành phố, lẽ tất nhiên, bản vẽ này không phải từ văn phòng giáo sư cục quy hoạch ra, mà đã được chỉnh sửa lại có mục đích.
Tất nhiên, bản vẽ là giả mạo, nhưng rất chi tiết, chỉ có dữ liệu trên đường phố có một sự điều chỉnh nhỏ.
Nhìn đi nhìn lại bản vẽ tới nửa ngày, Lý Ngọc Giang nhắm mắt, thở dài một tiếng:
- Như vậy rõ ràng là quy hoạch lại cả thành phố, vẫn trên cơ sở bản gốc đã được sửa đổi rất nhiều, người đàn ông này thực sự là ai ......
Nói đoạn, Lý xé bản vẽ ra từng mảnh, sau đó, đột nhiên lại ghép thành các câu đố trên bàn.
Mảnh ghép bị xé, vứt lung tung, rơi trên sàn nhà.
Lý Ngọc Giang ngồi trên ghế, tay ôm mặt, cúi đầu, hơi tóc tai lộn xộn, hắn bối rối, suy sụp trông như một kẻ thua cuộc.
- TheOne ...... cứu tinh ...... a?
Lý ngồi rất lâu không ngẩng đầu lên.
Hắn biết, trước khi phát hiện ra người đàn ông bí ẩn, hắn đã không có chỗ cho sự lựa chọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui