1260 Words
Vào lúc này, ở cách Đường Hạ Linh không xa, có một người đàn ông từ đầu tới giờ luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đó chưa từng di chuyển đi chỗ khác.
Đó là một người đàn ông rất phong độ, áo sơ mi trắng với lễ phục màu đen tôn lên dáng người đẹp trai, rắn rỏi, cùng với đôi chân dài hoàn hảo.
Đúng là phạm quy mà!
Ánh đèn chói lóa nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt anh, phản chiếu những đường nét tinh xảo trên gương mặt đó, sâu thẳm như một màn đêm.
Sâu trong đôi mắt ấy cuồn cuộn như biển cả, cả người anh tỏa ra một sức hút mê người cùng với sự phong độ không thể chối từ.
Có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi xuất hiện trong bửa tiệc đêm nay, nhưng sự hiện diện của anh đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Trở nên nổi bật khiến sắc mặt của anh hơi u ám.
"Tổng giám đốc, vợ anh ở bên kia, anh có muốn qua đó không?"
Ngô Vĩnh Tuân cung kính hỏi người đàn ông kế bên mình.
"Không cần đâu, cứ ở yên đây, khi nào cần thiết thì mới hành động.
"
Mặc dù sự xuất hiện của Lục Chấn Nam có hơi chói lóa, nhưng hành động của anh lại cực kì khiêm tốn, anh cố tình chọn một góc để tránh đi sự chú ý của người khác.
Đúng, là sự chú ý của người khác.
"Vâng!"
Ngô Vĩnh Tuân gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Không lâu sau đó, Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo cùng bước lên sân khấu, tuyên bố lý do buổi tiệc hôm nay và nói lời cảm ơn: "Cảm ơn các vị khách quý, giới truyền thông đã tới tham gia buổi lễ đính hôn ngày hôm nay! "
Dưới khán đài, ánh sáng lập lòe, các phóng viên, ký giả điên cuồng giơ máy quay phim lên để không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Sau khi nói xong lời cảm ơn, cùng với sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, cô dâu chú rễ hoàn thành những nghi thức đơn giản một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, Vi Khiết Bảo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ quý giá, anh đeo lên tay Chu Phương Hoa, nói đồng ý đi cùng Chu Phương Hoa đến hết cuộc đời.
Chu Phương Hoa khóc một cách hạnh phúc.
Giờ phút này, cô ta giống như một cô công chúa nhận được vô vàn những lời chúc phúc.
Ở bữa tiệc này cũng có không ít những cô gái con nhà danh giá đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô ta.
Đường Hạ Linh chỉ chết lặng đứng phía sau chụp ảnh, thỉnh thoảng lại chụp vội tấm hình của hai người, hoàn toàn là vì công việc.
Hoàn toàn khuôn mẫu.
Buổi lễ kết thúc, Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa bắt đầu đi đến từng bàn để mời rượu.
Vốn dĩ Đường Hạ Linh muốn tránh mặt, nhưng Chu Phương Hoa lại không có ý định cho cô cơ hội này.
"Hạ Linh, em có thể tham dự buổi tiệc hôm nay, chị rất vui đó.
"
Chu Phương Hoa nắm tay Vi Khiết Bảo đi tới trước mặt Đường Hạ Linh, giả bộ nói lên những lời nói dễ nghe nhưng trong mắt cô ta chỉ hiện lên sự hả hê.
Sắt mặt Vi Khiết Bảo hơi trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau từ khi Đường Hạ Linh phát hiện anh lừa dối mình.
Lúc nãy ở trên sân khấu, anh cũng không chú ý đến đoàn ký giả bên dưới nên cũng không nhìn thấy cô.
Vi Khiết Bảo không nhịn được nhíu mày một cái, hỏi Chu Phương Hoa: "Em mời cô ấy đến à?"
"Hạ Linh là em của em, chúng ta kết hôn thì đương nhiên em hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của cô ấy rồi.
"
Ngoài mặt, Chu Phương Hoa cười rất dịu dàng, nhưng trong mắt không che giấu được sự đắc thắng.
Đường Hạ Linh nghe xong cũng hiểu, người chị này chỉ muốn khoe khoang với cô thôi.
Cô đứng bất động nhìn hai người họ, lạnh lùng cười: "Gái điếm với chó, đúng là xứng đôi, thiên trường địa cửu, đâu cần tôi phải chúc phúc nữa?
Đối với chuyện tình của anh Vi và cô Cố tôi cũng không cảm thấy hứng thú!"
"Không biết hai người có thể tiết lộ một chút không, làm sao hai người có thể vượt qua được cửa khẩu, lừa dối hải quan, cuối cùng thông đồng với nhau ở cùng một chỗ vậy?
Còn về chuyện đứa trẻ thì sao? Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ ra một tiêu đề, đảm bảo rất đặc sắc!"
Những người ngu ngốc cũng có thể nhận ra được sự mỉa mai trong lời nói của Đường Hạ Linh, sắc mặt Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa cũng thay đổi: "Đường Hạ Linh, cô! "
"Sao hả, thẹn quá hóa giận hả? Không muốn nói cũng được, nhưng tôi khuyên các người, tốt nhất nên yên phận, nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu.
"
Đường Hạ Linh lạnh lùng cảnh cáo, sau đó không thèm để ý đến hai người, quay người bỏ đi.
"Đường Hạ Linh!"
Ở sau lưng, Chu Phương Hoa tức giận cắn môi.
Màn khiêu khích của Chu Phương Hoa chẳng qua chỉ là tình tiết nhỏ trong đám cưới, không gây sự chú ý của nhiều người.
"Không phải anh nói Hạ Linh sẽ không tới sao? Con bé tới đây để gây rối à?"
Triệu Duệ Dung cau mày, khó chịu hỏi Đường Vân Thiên.
Đường Vân Thiên cũng nghi ngờ nói: "Tới cũng đã tới rồi, có lẽ là muốn mở mang tầm mắt.
"
"Em hy vọng là nó sẽ không phá hỏng hạnh phúc của Phương Hoa.
"
Nếu Đường Hạ Linh nghe được những lời này của Triệu Duệ Dung nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Cho phép con gái mình phá hoại hạnh phúc của người khác, nhưng không cho phép người khác phá hoại hạnh phúc của con gái mình, đúng là một người mẹ mẫu mực, hai mẹ con không biết xấu hổ, giống nhau như đúc.
Sự khoe khoang của Chu Phương Hoa thật sự khiến cho Đường Hạ Linh cảm thấy khó chịu.
Trong chuyện này, cô đã bị đánh bại nhưng Chu Phương Hoa vẫn cứ khiêu khích cô.
Cái gì cũng có giới hạn của nó, huống chi trong lòng Đường Hạ Linh đã tích tụ không ít nổi nhục.
Nhưng cô không muốn tỏ ra yếu đuối để bọn họ chế giễu.
Trong nháy mắt, buổi lễ đã trôi qua một nửa, ở trung tâm, Chu Phương Hoa thay mấy bộ lễ phục rất xinh đẹp khiến nhiều người ngạc nhiên.
Vốn dĩ Đường Hạ Linh cũng không hứng thú lắm với mấy chuyện này, chỉ chờ bữa tiệc kết thúc, cô sẽ về nhà để hoàn thành xong công việc của mình.
Nhưng khi Chu Phương Hoa thay bộ váy cưới cuối cùng đi lên sân khấu, cô giống như bị sét đánh.
Đôi mắt hằn lên những tia máu, vô cùng tức giận.
.