Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Lục tỉnh dậy, thì Chu Xung đang ngồi bên giường nhìn cô.
Nhớ lại giấc mơ đêm qua, không hiểu sao Lục Lục rất muốn bật cười.
Ánh nắng chiếu vào sống mũi cao cao của Chu Xung, đường nét trông rất đẹp.
Cô cảm thấy tràn trề hạnh phúc.
Chu Xung cười, nói: “Sao tối qua em lại bưng cả bể cá và máy tính lên gác?”
Lục Lục nói: “Em ở nhà một mình, thấy sợ…”
Chu Xung nâng mặt cô lên, tặng cô một nụ hôn nồng nàn: “Em vốn rất can đảm kia mà?”
Lục Lục: “Đúng thế, nếu không, em đâu dám đi hai lần bê chúng lên gác tối om?”
Chu Xung: “Tại sao em lại sợ con cá vàng ấy?”
Lục Lục đưa mắt đảo tròn, cô không muốn Chu Xung giận, bèn nói: “Cứ tối đến là em sợ đôi mắt.”
Hôm nay “Lưới tình” gọi điện mời Chu Xung đến, không biết là về việc gì.
Lục Lục ở nhà xem tivi.
Cô chờ đến xâm xẩm tối vẫn chưa thấy Chu Xung về.
Chuông cửa reo.
Lục Lục nghĩ là Chu Xung, nhưng không phải, thì ra là cao thủ máy tính Hà, cô vội mở cửa.
Anh ta trạc tuổi Lục Lục, người gầy gầy nhỏ thó, vai khoác chiếc túi màu bộ đội, trông rất giống một tay thợ khóa.
Lục Lục nói: “Phiền anh quá, phải lặn lội đến tận đây.”
Cao thủ Hà nói: “Tôi cũng đang rỗi mà.”
Lục Lục lên gác bê chiếc Laptop xuống đem vào thư phòng.
Cao thủ Hà bước vào, đặt cái túi xuống, ngồi trước máy tính hỏi: “Nó làm sao?”
Lục Lục: “Tôi cứ cảm thấy trong máy có một đôi mắt…”
Hà mỉm cười: “Cô nói cụ thể xem?”
Lục Lục tóm tắt các sự việc gần đây.
Cao thủ Hà bật máy điều tra, màn hình màu xanh hiện lên với vô số hàng chữ tiếng Anh dày đặc.
Lục Lục hồi hộp nhìn giao diện trước mắt, có cảm giác mình đang đi theo vị bác sĩ vào nội tạng của con bệnh, có thể nhìn thấy tim, gan, phổ nóng hổi.
Lúc này cô cần tìm ra đôi mắt đang ẩn náu kia.
Cao thủ Hà gõ lạch xạch hơn mười phút, rồi khởi động máy chạy bình thường.
Lục Lục nhìn anh ta, thận trọng hỏi: “Có vấn đề gì?”
Cao thủ Hà nói: “Kỳ lạ! Hai người không hề biết cập nhật phần mềm diệt vi-rút mới nhất, thế mà máy này cũng không bị nhiễm vi-rút.
Giỏi đấy!”
Câu nói này khiến Lục Lục càng sợ: “Ý anh là máy này không vấn đề gì?”
Cao thủ Hà khẳng định: “Không vấn đề gì hết!”
Lục Lục bỗng thấy kinh hãi đến cùng cực.
Có cảm giác luôn bị một người suốt ngày bám theo không rời nửa bước, hắn không làm gì cũng không nói gì hết.
Bây giờ cô mời đại sư âm dương đến xua đuổi hắn, nhưng đại sư chỉ đi loanh quanh mấy vòng rồi phán rằng ở đây không có kẻ lạ mặt nào cả! Còn hắn thì vẫn đứng ngay gần đây lẳng lặng nhìn cô, và vẫn không làm gì, không nói gì.
Cao thủ Hà nói: “Hình như cô chưa thật yên tâm.
Thế này vậy: tôi sẽ cài đặt lại windows, mọi thứ sẽ như mới!”
Lục Lục gật đầu lia lịa: “Được, được, được!”
Dù đôi mắt kia ẩn nấp ở đâu và trốn thoát được cuộc khám nghiệm, nhưng nếu bây giờ bị xóa sổ sạch sẽ thì ngươi cũng hết đất sống!
Cao thủ Hà lấy ra một đĩa CD, bắt đầu cài đặt lại hệ thống.
Hơn mười phút sau đã hoàn thành.
Lục Lục nhìn màn hình với các giao diện mới tinh, cô thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cô không biết đôi mắt kia đã đi đâu, nhưng chắc chắn nó đã bị tan thây, không thể tác oai tác quái được nữa.
Việc đã hoàn tất, cao thủ Hà chào ra về, “Thực ra việc này đơn giản, cô chỉ cần gọi một anh thợ máy tính làm là xong ngay.”
Lục Lục có phần ngượng nghịu.
Nếu mạng chính phủ bị tin tặc xâm nhập, họ mời cao thủ Hà đến còn có lý; còn cô thì lại mời anh ta đến chỉ để cài đặt lại hệ thống…
Lục Lục: “Tôi cứ tưởng là nghiêm trọng…”
Hà cười nhẹ nhõm như không: “Cần gì, cô cứ gọi điện cho tôi.”
Tiễn cao thủ Hà đi rồi, Lục Lục vội quay vào bật máy thử xem sao.
Cô vẫn thấy thấp thỏm.
Laptop không bị hacker tấn công, vậy các chuyện đã xảy ra nên giải thích thế nào?