“Xịch…” tàu đã chuyển bánh.
Được thôi, ít ra trước khi đến ga xép tiếp theo, Khúc Thiêm Trúc vẫn trong tầm mắt của Lục Lục.
Cô rời chỗ ngồi, ra gọi điện cho Chu Xung.
Cuối toa, chỗ tiếp giáp với toa sau rung lắc khiếp quá.
Có hai người đàn ông đang hút thuốc lá, phun khói sặc sụa.
Những ngôi nhà cũ kỹ cao thấp lô xô và những đường sắt chằng chịt lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Lục Lục gọi cho Chu Xung.
Anh gắt ầm lên: “Làm trò gì thế? Sao em không nghe điện?”
Lục Lục bình tĩnh nói: “Em đã lên tàu, đi Quý Dương.”
Chu Xung ngạc nhiên: “Em đi khỏi nhà mà không thèm bàn với anh một câu đúng không?”
“Em phải đi theo cô ta ngay kẻo cô ta sẽ mất hút.
Em xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì? Anh sẽ bay đi Quý Dương ngay và chờ em ở đó.”
“Anh… để làm gì?”
“Làm gì à? Quý Dương xa như thế, mình em đi rất nguy hiểm.”
“Anh đừng đi.
Em chưa biết mình sẽ xuống ga nào.”
Chu Xung nín lặng.
“Em sẽ không sao đâu.”
“Nhớ thường xuyên liên lạc với anh, rõ chưa?”
“Được!”
“Phải hỏi rõ mã vùng địa phương, nếu có chuyện gì thì bấm số đó và gọi ngay cho 110 là gọi được về Bắc Kinh.”
“Được.”
“Nên khẩn trương rồi quay về.”
“Vâng.”
… Cuộc gọi bỗng dưng bị ngắt đột ngột, Lục Lục nhìn di động, thì ra là hết pin.
Cô lập tức trở vào toa, nhìn khắp.
Không có ổ cắm điện.
Gay rồi, cô đã mất liên lạc hoàn toàn với người thân, trong khi đó lại đang phải ngồi giữa đám người không quen biết trên một chuyến tàu xa lạ.
Cô lặng lẽ trở lại chỗ ngồi cách Khúc Thiêm Trúc một hàng ghế, nhìn về phía cô ta.
Cô ta vẫn còn đó, chỗ ngồi bên cạnh vẫn bỏ trống.
Người đàn ông to béo ngồi cạnh Lục Lục có vẻ rỗi rãi, tìm cách bắt chuyện với cô: “Cô đi đâu?”
Lục Lục không muốn nói chuyện, sợ Khúc Thiêm Trúc nhận ra giọng cô, cô nhanh trí chỉ tay vào mồm mình, lắc đầu tỏ ý xin lỗi.
Anh ta ngớ ra, không hiểu ý Lục Lục là họng đang đau hay là bị câm, anh ta gật đầu, “vâng” một tiếng rồi ngoảnh nhìn ra cửa sổ.
Lúc này tàu đã ra khỏi thành phố, ngoài kia ruộng đồng bát ngát đang vụ thu hoạch, đất đai trơ khấc như những mảng đầu trọc của phạm nhân.
Lục Lục nhớ lại cú phôn vừa nãy, cô thấy ấm lòng.
Cô vốn nghĩ Chu Xung ít quan tâm đến mình, nhưng lúc này đây, cô thấy mình đã nghĩ sai về anh.
Vào những lúc hệ trọng, Chu Xung chính là người lo cho cô nhất.
Cô thấy nhớ anh da diết, cảm giác nhớ nhung này rất tuyệt nhưng lại khiến cô có một linh cảm chẳng lành: hay là sau chuyến đi này mình sẽ không thể trở về nữa?
Lục Lục lại nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta vẫn ngồi đó.
Chuyến tàu này quá ì ạch.
Cứ như chỉ đứng tại chỗ và không ngớt rung lắc “lọc xọc… lọc xọc…”.
Nó dừng lại ở mọi ga xép, thả một số hành khách xuống ga, đón một số khác lên tàu, rồi lại tiếp tục chạy.
Nó như một cơ thể già nua không thể vận động mạnh, thỉnh thoảng phải dừng lại để hít thở.
Lúc gần tối, trong toa tàu thoáng đưa mùi nước trà, mì ăn liền, dưa chuột, rau cần xào… Khúc Thiêm Trúc không ăn tối, cũng không đi vệ sinh.
Lục Lục cũng vậy, không di chuyển, thỉnh thoảng cô ngẩng nhìn mái tóc Khúc Thiêm Trúc để biết rằng cô ta vẫn còn đó.
Toa tàu chẳng khác gì một cái nôi khổng lồ, lúc trời tối hẳn, anh béo ngồi bên cô nhắm mắt ngủ khì đầu tiên, ngáy như sấm, hình như trong mũi anh ta lắp một bộ tăng âm cực đại.
Tiếp đó, rất nhiều người lần lượt gục xuống ngủ, chỉ còn lại một số hành khách vẫn nói chuyện oang oang bằng tiếng địa phương.
Khúc Thiêm Trúc không ngủ, Lục Lục cũng cố mở to mắt chống lại cơn buồn ngủ.
Cô phải ở tư thế luôn sẵn sàng, rất có thể Khúc Thiêm Trúc bất ngờ đứng dậy rồi xuống một ga nào đó.
Đèn trong toa tàu luôn bật sáng, chiếu rõ từng khuôn mặt bợt bạt đang ngủ với các tư thế khác nhau, có người hé mắt, có người há mồm rõ to, có người rụt đầu xuống dưới cổ áo, có người gục mặt xuống bàn…
Thời gian chầm chậm trôi đi, hầu hết mọi người đều ngủ, chỉ còn hai người là Khúc Thiêm Trúc và Lục Lục vẫn thức, cả hai đều nhìn vào gáy người ngồi phía trên.
Không, có lẽ còn ba người không ngủ.
Đó là “người vô hình” đang ngồi cạnh Khúc Thiêm Trúc!
Con tàu đã chạy vào vùng núi, rồi chui qua các đường ngầm.
Hơn 2 giờ sáng thì tàu dừng ở một ga xép.
Lục Lục nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy trên sân ga mờ tối treo hai chữ “Tương Phàm”, thì ra đã đến địa phận Hồ Bắc.
Khách xuống tàu thì nhiều, khách lên thì ít, ghế trên toa trống trải hơn.
Con tàu tiếp tục chuyển bánh để đi về miền xa xôi.
Đêm về khuya tối đen như mực.
Chợt Khúc Thiêm Trúc mở miệng, mấp máy môi.
Lục Lục thấy căng thẳng; hình như cô ta nói gì đó với “người vô hình ngồi sát cửa sổ”, sau đó đứng lên đi thẳng.
Cô ta định xuống tàu hay sao? Lục Lục vội bám theo.
Cuối toa tàu có hai gian vệ sinh, Khúc Thiêm Trúc không vào, mà bước sang toa liền kề.
Lục Lục vội đuổi theo.
Cô chạy qua chỗ nối toa và sang toa kia, thấy hành khách ngồi ngổn ngang, đang ngủ, ngáy ầm ầm.
Không thấy Khúc Thiêm Trúc đâu nữa! Đi hết toa này thì đến toa nhà bếp, hay là Khúc Thiêm Trúc đi ăn? Nhưng lúc này toa nhà bếp đã đóng cửa từ lâu.
Vả lại, cô ta không thể đi qua toa nhà bếp nhanh đến thế.
Lục Lục từ từ bước về phía trước, quan sát các khuôn mặt đang ngủ say dưới ánh đèn, tất cả đều xa lạ.
Cô cúi xuống nhìn, thấy một số người nằm co ro dưới gầm ghế, lấy giấy báo đắp lên người; gầm ghế hơi tối nên không thể nhìn rõ.
Lục Lục cố tìm hồi lâu, không thấy bóng cái áo Jacket màu tím của Khúc Thiêm Trúc.
Cô đứng thẳng lên, băn khoăn.
Bỗng cửa nhà vệ sinh mở “kẹt…”, Khúc Thiêm Trúc bước ra! Lục Lục vội ngồi lên một ghế bỏ trống, lén nhìn Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta đi trở lại chỗ ngồi.
Thật khó hiểu, tại sao cô gái rồ dại này phải sang toa khác để đi vệ sinh?
Lục Lục theo sau Khúc Thiêm Trúc trở về toa của mình.
Khúc Thiêm Trúc ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ.
Lục Lục cúi gằm bước qua bên cô ta, rồi cũng ngồi xuống chỗ mình.
Liệu cô ta sẽ xuống ga nào? Càng đi xa Bắc Kinh, Lục Lục càng cảm thấy bất an.
Không biết chuyến tàu đã dừng lại ở bao nhiêu ga dọc đường, lúc này trời đã tờ mờ sáng, Khúc Thiêm Trúc vẫn ngồi đó bất động.
Lại đến một ga nhỏ nữa, Lục Lục nhìn ra ngoài, thấy ba chữ “Trương Gia Giới” dưới ánh dương buổi sớm.
Tức là đã đến Hồ Nam! Khách trên tàu càng thưa hơn, có rất nhiều chỗ trống, Lục Lục không gượng nổi nữa, cô phải chợp mắt một lúc, nhưng lại sợ khi tỉnh lại thì rất có thể Khúc Thiêm Trúc đã biến mất.
Vậy sẽ thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành nhờ anh béo ngồi bên cạnh vậy.
Anh ta ngủ sớm dậy sớm, đã đi đánh răng súc miệng, đây là cơ hội tốt, Lục Lục đi sang gian rửa mặt, chờ anh ta xong việc rồi, bèn nói: “Anh ơi…”
Anh béo ngạc nhiên: “Cô nói được à?”
Lục Lục: “Tôi muốn nhờ anh một việc: cô gái ngồi ở ghế số 7 là em gái tôi, thần kinh nó hơi thất thường, lát nữa tôi chợp mắt một lúc, nhờ anh để ý nó hộ tôi, nếu nó xuống tàu thì anh gọi tôi ngay, được không ạ?”
“Được, cô cứ ngủ đi.”
“Cảm ơn anh.”
Cả hai trở về chỗ ngồi.
Anh béo cố ý bước quá lên mấy bước nhìn Khúc Thiêm Trúc, rồi gật đầu với Lục Lục.
Sau đó anh ta chỉ vào chỗ sát cửa sổ, ý bảo Lục Lục cứ ngồi đó mà ngủ.
Lục Lục cười cảm ơn, rồi ngồi nhích vào trong, gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, đầu cô toàn là hình ảnh về mái tóc của Khúc Thiêm Trúc.
Cô ngủ một mạch, lúc tỉnh dậy thì đã quá trưa.
Có tiếng ngáy ầm ầm vang lên bên tai, cô ngoảnh sang nhìn thì thấy anh béo đang ngả người trên ba chỗ trống bên cạnh, đầu ngả trên lưng ghế, miệng há rõ to, anh ta đang ngủ say.
Gay rồi, cô vội nhìn lên phía trước.
May quá, mái tóc Khúc Thiêm Trúc vẫn còn ở kia.
Lục Lục khẽ đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô không mang theo bàn chải đánh răng, cảm thấy mồm đắng ngắt, cô súc miệng thật kỹ.
Đầu óc dần tỉnh táo trở lại.
Lúc này bụng cô réo sôi.
Đói.
Nhân viên trên tàu chỉ dẫn cô đến toa nhà bếp cách đây một toa.
Cô vào đó ăn ngấu nghiến hai suất cơm.
Con tàu đi xuyên qua vùng rừng núi lạnh lẽo, ngoài cửa sổ mờ mờ sương đục.
Một số hành khách tay xách nách mang hành lý bước về phía cửa toa xe.
Sắp đến một ga nào đó.
Lục Lục vội trở về chỗ ngồi, theo dõi Khúc Thiêm Trúc, cô ta vẫn bất động.
Lục Lục nhìn ra ngoài, tàu đã chạy đến Ngọc Bình, tiến vào địa phận Quý Châu.
Nó dừng lại chốc lát rồi tiếp tục lăn bánh.
Tàu mỗi lúc một vắng, càng đi vào vùng hẻo lánh, người càng thưa thớt, cảm giác thê lương thực khó tả.
Ở đây chỉ toàn rừng núi cây cối rậm rạp um tùm, chắn hết tầm nhìn từ mọi hướng; sương mù càng lúc càng dày đặc, hình như vùng này biến thành một thế giới cực kỳ bí hiểm khó lường.
Lẽ nào Khúc Thiêm Trúc định đi Quý Dương? Lục Lục hy vọng sẽ như thế, vì đó là thành phố trung tâm, có sân bay; nếu có việc khẩn, Chu Xung có thể lập tức bay đến.
Cô rất lo Khúc Thiêm Trúc sẽ xuống một ga xép vô danh nào đó…
Giọng phát thanh viên vang lên: “Hành khách chú ý, 19 giờ 14 phút sẽ đến ga Đồng Hoảng, vị nào sắp xuống ga nên chuẩn bị xách hành lý.
Chuyến tàu sẽ dừng ở ga Đồng Hoảng hai phút.”
Hình như cái tên “Đồng Hoảng” đã đụng đến một sợ dây thần kinh nào đó của Khúc Thiêm Trúc, cô ta bỗng cựa quậy đầy vẻ bất an.