Cưới Ma


Tối qua Tiểu Quân nhìn thấy trên tường của khách sạn có tấm bảng ghi giờ tàu hỏa, cô nhận ra rằng chuyến tàu 1655 Bắc Kinh – Quý Dương sẽ dừng ở ga Tần Thị.

Cô đã đếm, từ Tần Thị đến Đồng Hoảng sẽ qua 12 ga xép.
Hôm nay thứ Bảy họ rời Tần Thị, nếu đi Quý Châu thì Chủ nhật sẽ đến nơi.

Người mù đã nói phải chụp ảnh ngày Chủ nhật thì mới linh ứng.

Sự trùng lặp ngẫu nhiên quá, Tiểu Quân càng cảm thấy tin tưởng ở kế hoạch của mình.
Khi cô ra khỏi thang máy, Trường Thành đã làm xong thủ tục trả phòng, anh ôm choàng Tiểu Quân bước ra khỏi khách sạn.
“Cưng à, anh xin lỗi, vì em không thể xem biểu diễn.”
Tiểu Quân nói: “Đâu phải tại anh.”
Cô dừng lại, nhìn anh: “Chúng ta đừng về Bắc Kinh vội, anh đi với em đến thị trấn Đa Minh được chứ?”
Trường Thành: “Đa Minh, là ở đâu?”
Tiểu Quân: “Quý Châu.”
Trường Thành: “Xa quá!”
Tiểu Quân: “Anh có đi không?”
Trường Thành: “Đến đó để làm gì?”
Tiểu Quân vốn định nói rõ mọi chuyện với Trường Thành nhưng lại đổi ý.

Cô nghĩ, Trường Thành nhát gan, nếu biết đó là một nơi rất bí hiểm thì anh sẽ do dự.

Vả lại câu chuyện khá dài dòng, nếu nói ra, chắc anh chưa thể tin ngay.

Mặt khác, cô cũng không muốn cả hai đều biết trước đáp án, nếu thế tức là cuộc đời biến thành một bộ phim đã xem; ít ra cứ để cho mình Trường Thành tự khám phá bộ phim ấy.
Cô bèn đáp: “Trên mạng nói thị trấn đó rất cổ, còn giữ được nhiều phong tục xưa, em muốn đến xem.”
Trường Thành nghĩ ngợi, rồi nói: “Được! Nếu em muốn đi thì anh sẽ tháp tùng.”
Tiểu Quân reo lên: “Anh thật tốt bụng!” Rồi cô nhiệt tình hôn anh.
Hai người vẫy tắc-xi đi ra ga Tần Thị.
Vậy là chúng ta đã biết tại sao công an tìm khắp sân bay, ga tàu hỏa hay bến xe liên tỉnh vẫn không thấy bóng đôi bạn này lên đường đi khỏi Bắc Kinh.
Dân phe vé bán cho họ hai vé giường nằm đi Quý Châu, nhưng không cùng một toa.
Chuyến tàu 1655 chạy từ Bắc Kinh, đến Tần Thị lúc 17 giờ 04 phút.

Cả hai lên tàu, Trường Thành thương lượng với hành khách để đổi chỗ, nhưng không được.

Anh dẫn Tiểu Quân đến toa nhà bếp để ăn tối, sau đó anh đến toa của Tiểu Quân cùng ngồi chơi bài.

Họ chơi đến lúc tắt đèn, Trường Thành hôn cô rồi trở về toa của mình.
Con tàu lao đi, bên ngoài tối om, thỉnh thoảng mới thấy vài ánh đèn cô đơn le lói, đêm tối rất khó nhận ra đó là cột đèn ở xa xa hay chỉ là ánh đèn pin của khách bộ hành.
Tiểu Quân nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cô lờ mờ cảm thấy hành động của mình quá đường đột.

Lúc này cô đang đi xuyên hai tỉnh lạ hoắc Hồ Bắc, Hồ Nam để đến một thị trấn mình chưa từng biết…
Trên mảnh giấy người mù đưa cho cô có 16 chấm lồi tròn tròn, là chữ nổi “thị trấn Đa Minh”; nếu nối liền các chấm tròn thì lại là bản đồ tuyến đường Bắc Kinh – Đa Minh; sự chuẩn xác của nó khiến cô thấy sợ.

Nhưng cô còn chưa biết; chữ nổi không có dấu, cho nên ngần ấy ký hiệu còn có một cách hiểu khác: Thị trấn đoạt mệnh.

Tiểu Quân đang đi đến nơi “đoạt mệnh” mà không hề hay biết.

Cô vốn dễ tin tưởng vào những điều tốt đẹp mà quên rằng phải luôn đề phòng với những bất trắc.

Thật là nguy hiểm.
Nằm giường bên cạnh là một nam trung niên, ông ta đang ngáy o o, thỉnh thoảng trở mình thì thôi không ngáy nữa nhưng lại ú ớ nói mê.

Ông ta nói tiếng địa phương, giọng rất giống giọng của người mù.

Tiểu Quân trằn trọc mãi, đành lấy di động ra, cắm tai nghe, nghe nhạc.

Cô tải bài hát chủ đề của trang web “Lưới tình” mà Chu Xung soạn.

Cô có cảm giác anh viết bài hát này dành cho riêng mình.
Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa,
Thì cũng để chìa khóa lại cho anh.
Dù người đi, để tình mọc rêu xanh,
Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế.
Dù người mang nhan sắc cho nhân thế,
Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi.
Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi,
Thì cũng để bóng hình xưa ở lại.
Dù thế giới của người giờ xa mãi,
Thì cũng lưu cột mốc để anh hay.
Dù người theo ai bước đến tương lai,
Thì quá khứ cứ gửi anh trọn vẹn.
Dù cùng ai người nguyện cầu vĩnh viễn,
Sau vĩnh viễn người lại thuộc về anh.
Dù người hẹn với ai cả lai sinh,
Thì kiếp này cũng cho anh kỷ niệm.
Tiểu Quân thường thức khuya, dậy muộn.

Khi cô thức dậy thì mặt trời đã lên cao từ lâu, Trường Thành đang lặng lẽ ngồi bên ngắm cô.
Cô nhỏ nhẹ nói: “Anh dậy sớm thế làm gì?” Rồi cô trở mình, định ngủ tiếp.
Trường Thành khẽ đáp: “10 giờ rồi! Dậy đi, ăn sáng!”
Tiểu Quân ngơ ngác: “Sao lại thế được?”
Trường Thành nói: “Em tưởng là còn sớm vì ngoài kia có sương mù.”
Tiểu Quân dụi mắt, nhìn ra của sổ, đúng là sương mù dày đặc, con tàu dường như lao vào trong mây.
Cô ngáp dài, rồi khoác chăn ngồi lên: “Anh dậy lúc mấy giờ?”
“Khoảng 7 giờ rưỡi.”
“Và cứ ngồi đây à?”
“Đúng!”
Tiểu Quân khẽ hỏi: “Em có bị chảy dãi không?”
Trường Thành: “Có! May sao trên tàu có máy bơm nước, nhân viên toa xe đã làm sạch rồi.”
Tiểu Quân bật cười, co chân đá Trường Thành.

Cô sang toa bên rửa mặt đánh răng, rồi cùng Trường Thành sang toa nhà bếp ăn bữa trưa luôn.

Sau đó hai người gọi một ấm trà, tiếp tục ngồi trò chuyện.
Trường Thành hỏi: “Em nói xem, nơi ấy là thị trấn gì?”
Tiểu Quân trả lời: “Đa Minh.”
Trường Thành lại hỏi: “Ta sẽ ở đó bao lâu?”
Tiểu Quân đáp: “Còn tùy cảm nhận.”
Trường Thành nảy ra một ý: “Hay là ngày du lịch kết hôn của ta làm sớm lên, ta sẽ từ Đa Minh đi thẳng đến Đại Lý?”
Tiểu Quân ngạc nhiên: “Sao phải thế?”
Trường Thành có vẻ vui vì dự định của mình: “Lúc này ta đang đi đến địa điểm ở hường tây nam, rất gần Vân Nam.”
Tiểu Quân không đồng ý: “Không! Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả.

Kết hôn, không thể làm qua loa thế được.”
Trường Thành băn khoăn: “Hay là, ta đổi địa điểm du lịch kết hôn?”
Tiểu Quân hỏi: “Ta sẽ đi đâu?”
Trường Thành trả lời: “U Trấn, ở phía đông.”
Tiểu Quân hưởng ứng: “Được! Em cũng thích nơi đó.”
Trường Thành nhìn cô: “Nhất trí nhé?”
Tiểu Quân khẽ cười: “Được!”
Sương bên ngoài càng lúc càng dày đặc, hơi nước đọng đầy cửa sổ.

Thời tiết xấu thế này, chắc máy bay hoặc ô tô đều không dám chạy, chỉ có tàu hỏa vẫn chậm chạy trên đường ray.
Mọt lúc sau bỗng Trường Thành nói: “Tiểu Quân, em có chuyện gì đó giấu anh phải không?”
“Không.”
“Chắc chắn có!”
“Không có thật mà.”
“Có thể là tại sương mù dày đặc…” Trường Thành nhìn ra bên ngoài: “Thời tiết này rất dễ khiến người ta nghi ngờ.”
“Anh cứ yên tâm đi.

Đến thị trấn Đa Minh, ta sẽ chụp một kiểu ảnh làm kỷ niệm.

Sau đó quay về.”
Trường Thành nhìn cô, hỏi: “Cái gì… sao lại chụp một kiểu ảnh?”
“Thì sao?”
“Em vẫn rất thích chụp ảnh, chúng ta đi rất xa mới đến được nơi đó… thì nên chụp thêm.

Máy của em có thể lưu cả nghìn tấm ảnh kia mà?”
Tiểu Quân bỗng ngờ ngợ, có phải lúc sáng Trường Thành ngồi bên cạnh, cô đã nói mê gì đó không?
“Được! Thế thì ta sẽ chụp nhiều.”
Trong màn sương đục bỗng xuất hiện một bóng đen nhờ nhờ, rất gần con tàu.

Tiểu Quân chưa kịp nhìn rõ là gì thì nó đã vụt qua.
Đồng hồ trong toa chỉ thời gian 13 giờ 22 phút.

Còn 13 giờ nữa sẽ xảy ra chuyện.
Lúc sẩm tối, con tàu số 1655 sắp vào đến ga Đồng Hoảng.
Tiểu Quân nói: “Chúng ta xuống tàu!”
Trường Thành vội thu xếp hành lý, rồi hỏi: “Xuống tàu, rồi đi bằng gì?”
Tiểu Quân: “Đi tắc-xi, chắc cũng sẵn thôi.”
Trong sương mù, con tàu thận trọng chạy về phía trước, cứ như nó sợ đường ray bất chợt bị đứt.

Vài phút sau nó tiến vào ga Đồng Hoảng, rồi dừng lại.
Trường Thành dắt Tiểu Quân xuống tàu.

Thấp thoáng vài người đang đứng bên thềm, không nhìn thấy nhân viên nhà ga.

Thềm đá nhâp nhô lởm chởm, cả hai bước ra ngoài cửa nhà ga, Trường Thành bị vấp suýt ngã, Tiểu Quân đã kịp đỡ anh.
Ra rồi, họ đi trên đường cái, sương mù rất đục, không nhìn rõ nhà cửa phố xá ra sao.

Bên đường có rất nhiều quán hàng treo biển nguệch ngoạc: Mì đậu hoa Tuân Nghĩa, Phở ngan Hoa Khê, Cá nấu dấm Khải Lý… Giọng dân địa phương nói rất nhanh líu ra líu ríu, Tiểu Quân và Trường Thành chịu không hiểu.

Với họ, ngôn ngữ ở đây cũng là một màn sương kì bí.
Tiểu Quân đến bên một xe tắc-xi hỏi: “Anh ơi, chúng tôi đi thị trấn Đa Minh, bao nhiêu tiền?”
Anh lái xe nói giọng địa phương: “Đa Minh… tôi chưa từng nghe nói cái tên này.”
Tiểu Quân chưng hửng, lái xe tắc-xi còn không biết thị trấn Đa Minh là nơi nào thì cô làm sao mà tìm được! Cô thấy hối hận vì trước khi đi không lên mạng tra xem huyện Đồng Hoảng có thị trấn Đa Minh không.

Nhưng cô lại nghĩ: ngần ấy chi tiết ngẫu nhiên chứng tỏ rằng Đa Minh không thể không tồn tại.

Dựa trên các ký tự chữ nổi mà người mù đưa cho, có thể thấy rằng nó ở rất gần Đồng Hoảng; nhưng cũng có thể chỉ là đánh dấu phương vị, thực tế nó ở rất xa, cho nên anh lái tắc-xi không biết.
Trường Thành đứng bên nhìn Tiểu Quân.
Cô không nản, tiếp tục bước đến hỏi một tắc-xi “dù”.

Anh lái xe hơi đứng tuổi hơn.

Tiểu Quân hỏi: “Anh có biết thị trấn Đa Minh không?”
Anh ta hỏi lại: “Thị trấn gì?”
Tiểu Quân nói rõ từng tiếng: “Thị… trấn… Đa… Minh.

Ở phía bắc Đồng Hoảng.”
Anh ta lắc đầu: “Tôi không biết.”
Lúc này còn 8 tiếng nữa thì xảy ra chuyện.
Nếu Tiểu Quân thay đổi ý định đi tìm “thị trấn Đa Minh”, cùng Trường Thành ở lại Đồng Hoảng đêm nay, sáng mai trở về Bắc Kinh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Tất cả sẽ giống như một người trong đêm tối bước đến gần thần chết, định đưa tay ra sờ bỗng người thấy mùi lạ bèn rụt tay lại, lùi bước…
Một lái xe khác chủ động bước lại hỏi: “Hai người muốn đi đâu?”
Tiểu Quân nói, không mấy hy vọng: “Thị trấn Đa Minh.”
Anh ta nói: “Tôi sẽ chở các vị đi!”
Tiểu Quân mừng rỡ: “Anh biết nó ở đâu không?”
Lái xe: “Biết chứ! Cách đây 14 km, hướng bắc.”
Trường Thành cũng thấy mừng: “Hết bao nhiêu?”
“80 đồng.”
Trường Thành: “14 km mà những tám chục? Quá đắt.

Chúng ta tính tiền theo công-tơ-mét vậy?”
“Đường ấy rất khó đi.

Tính theo công-tơ-mét thì tôi chịu thôi!” Nói rồi anh ta trở về xe của mình ngồi xuống.
Tiểu Quân bước đến, tiếp tục mặc cả: “Tính rẻ đi, bốn chục?”
“Bảy chục.”
“Năm chục.”
“Rẻ nhất phải bảy chục.”
Tiểu Quân ngoái nhìn Trường Thành, nói: “Ta đi thôi!”
Thế rồi họ lên xe.

Anh lái xe tuổi ngoài 20, mặc áo Jacket màu đồng, để ria mép.

Tiểu Quân nhìn vào tấm gương chiếu hậu treo bên phải anh ta.

Trán anh ta có một vết sẹo.

Cô lập tức cảnh giác.
Xe khởi động, Tiểu Quân hỏi: “Thị trấn Đa Minh cách đây 14 km tại sao các anh kia lại không biết?”
“Đường xấu, nên họ không muốn đi.”
Trường Thành cười, hỏi: “Vậy tại sao anh lại đi?”
“Nhà tôi ở Đa Minh, nên tiện thể về thăm nhà luôn.”
Tiểu Quân hỏi: “Vùng này thường xuyên có sương mù à?”
“Rất hiếm khi thấy trời nắng.

Khỉ thật, khó chịu muốn chết…” Anh ta bỗng giận dữ tuôn ra một tràng tiếng địa phương, Tiểu Quân chỉ hiểu độc một câu “khó chịu muốn chết”.
Cửa kính xe rất sẫm, gần như không lọt ánh sáng, ngồi trong xe có cảm giác trời đã tối mịt.

Nhìn qua kính chắn trước mặt mới biết thật ra trời vẫn rất sáng.

Chiếc xe chỉ bật đèn vàng đi trong sương mù, tầm nhìn không xa mấy, nhưng có thể trông thấy mặt đường nhựa rất hẹp, hai bên đường trồng nhiều cây xanh tốt, nhìn trong sương cảm thấy như khu rừng sâu hút.

Xe không dám chạy quá nhanh.

Đi chừng hơn 20 phút vẫn không thấy nhà cửa gì hết, chỉ toàn là cây cối.
Trường Thành sốt ruột: “Này anh, thực ra là bao xa?”
“Đã nói rồi mà, 14 km.”
“Sao đi mãi chưa đến?”
“Tôi lái xe kiếm sống chứ không như khách sạn lôi kéo khách, không thể nói xa thành gần.

Sắp đến nơi rồi.”
Chiếc xe tiếp tục thận trọng hướng về phía trước.
Tiểu Quân ngả đầu vào vai Trường Thành, cô nhận ra anh lái xe liếc vào gương chiếu hậu nhìn cô và Trường Thành.

Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến toàn thân cô rất khó chịu.

Cô ngả người sang bên tránh ánh mắt anh ta qua cái gương ấy.
Trường Thành cúi đầu, miệng ghé sát tai Tiểu Quân, nói nhỏ: “Chúng ta nên ngủ lại Đồng Hoảng một đêm.

Mai hãy đi…”
Tiểu Quân khẽ đưa tay véo đùi anh, ra hiệu đừng nói nữa.

Thực ra thần kinh cô đang rất căng, thậm chí cô còn đoán rằng không hề có thị trấn Đa Minh nào cả; người mù, chữ nổi, và cả anh lái xe này nữa đang lừa cô từng bước đi đến vực sâu…
Phía trước có ngã ba.

Vùng này có quá nhiều ngã ba, khiến người ta dù nhạy cảm về phương hướng cũng phải hoa mắt ù tai.

Anh lái xe rẽ sang, phía trước lại có một khúc gỗ nằm chắn đường, hình như là cành cây gãy rơi xuống văng ra, nhưng cũng giống như có người cố ý đặt ở đó.
Người lái xe dừng xe, ngoảnh lại nhìn Tiểu Quân và Trường Thành, giọng hiền hòa: “Hai vị giúp cho được không? Anh ta chỉ vào khúc gỗ phía trước: “Giúp tôi khiêng nó sáng một bên.”
Tiểu Quân bỗng sững sờ, lập tức nghĩ rằng… đã đến chỗ rồi! Anh ta đưa cô và Trường Thành đến đây, bảo cả hai xuống xe, rồi hai bên đường có mấy tên xông ra giết luôn…
Anh lái xe vẫn mỉm cười nhìn họ.

Tiểu Quân hồi hộp nhìn anh ta, tay cô khẽ cấu Trường Thành một cái, ra hiệu đừng nên xuống xe.
Trường Thành nói: “Khúc gỗ to tướng thế kia, ba người khuân sao nổi?”
Người lái xe vẫn cười: “Ta cứ xuống thử xem sao.”
Tiểu Quân lại cấu Trường Thành một cái.
Trường Thành cười rất gượng: “Bọn tôi chi tiền để đi xe chứ đâu phải để làm phu khuân vác?”
Anh ta vẫn nhe răng cười, quay đi, rồi một mình xuống xe.

Tiểu Quân chú ý đến chi tiết: anh ta tắt máy, rút chìa khỏi ổ cắm.

Xung quanh bỗng im ắng lạ thường, bóng anh ta chập chờn bước đến bên khúc gỗ, cúi xuống nhấc lên nhưng khúc gỗ không nhúc nhích.

Hình như bàn tay bị dằm gỗ cắm phải, anh ta đưa tay lên nhìn, nhe răng nhấm vào nó mấy cái.

Tiểu Quân căng thẳng nhìn sang bên trái bên phải con đường.

Màn sương dày đặc, cây rừng thâm u, lòng người thật khó đoán…
Hình như anh lái xe đã nhổ được cái dằm ra, rồi tiếp tục nhìn khúc gỗ.

Nó dài bảy tám mét, to hơn một người ôm.

Không chịu đầu hàng, anh ta hít một hơi thật sâu, cúi xuống.

Tay bám một đầu khúc gỗ, vận hết sức anh ta đã nhấc được nó lên! Sau đó loạng choạng bước mấy bước, “uỵch” một tiếng hất đầu khúc gỗ ấy sang bên đường.
Tiểu Quân và Trường Thành ngây người nhìn.

Anh lái xe phủi vạt áo, quay trở lại chui vào xe, nổ máy rồi tiếp tục đi.
Tiểu Quân thật sự thấy sợ, nói: “Anh ơi, xa quá, chúng tôi quay lại vậy.

Chúng tôi vẫn trả anh đủ tiền.”
Anh ta không ngoái lại, giọng rất bình thản: “Ở ngay trước mặt kia rồi!” Tiểu Quân im lặng.
Xe chạy chừng hơn mười phút nữa, hai bên đường vắng tanh không bóng người.

Tiểu Quân không nén nổi nữa: “Anh chở chúng tôi quay về đi!”
Anh ta vẫn nhìn thẳng, vẫn giọng nói đều đều: “Đã đến rồi.”
Tiểu Quân khẽ hỏi: “Ở đâu?”
Người lái xe trả lời: “Ngay trước mặt.”
Tiểu Quân nhìn lên phía trước, giữa hai bên cây cối có một số phiến đá, không phải tảng đá tự nhiên mà là đá hình chữ nhật đứng, được đẽo gọt cẩn thận.

Cô mở to mắt.

Là các tấm bia đá.

Bên trên khắc họ tên những ai đó.

Chữ đó khắc chìm.

Trong màn sương, chúng mới u ám làm sao!
Trường Thành không nhìn thấy chúng, anh đang bực tức với thái độ của anh lái xe: “Anh làm ăn kiểu gì thế? Nghe không hiểu à? Anh quay xe chạy về ngay đi!”
Anh lái xe cực bình tĩnh: “Kia là khách sạn, hiệu ăn, trường học…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui