Cưới Ma


Đúng 2 giờ chiều ngày 3 tháng 1, Chu Xung cùng Lục Lục đến trụ sở của “Lưới tình”.

Quả nhiên trên nóc nhà có chiếc trực thăng trắng tinh hai cánh quạt đang chờ.

Hai cô gái mặc đồng phục màu đen đứng hai bên cửa ca-bin mỉm cười chờ họ.
Chu Xung và Lục Lục đều nhìn nhau, hồi hộp.

Họ lên máy bay.

Có chỗ ngồi đôi, trải chân len êm mịn, tay vịn có nút bấm để chỉnh độ nghiêng của ghế, hoặc ngả hẳn ra thành cái giường đôi nho nhỏ.
Ngay trước mắt là một màn hình rất lớn.

Sau khi đóng cửa ca-bin, trực thăng khởi động.

Tiếng ồn vừa phải, động cơ hoạt động khiến Chu Xung và Lục Lục cảm thấy toàn thân rung rung.

Khoang này cách biệt với khoang lái, họ không nhìn thấy phi công.

Trực thăng bốc lên, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà và dâng độ cao lao vút về phía trước.

Chu Xung và Lục Lục có cảm giác hơi lâng lâng.

Lục Lục nói với Chu Xung: “Thế mà anh định từ chối! Nếu không đi anh sẽ hối hận đến chết!”
Một cô gái vén rèm bước vào, nói: “Chào anh chị! Đã đến giờ ăn hoa quả, anh chị dùng thứ gì?”
Chu Xung nói: “Không cần đâu.

Cảm ơn.”
Lục Lục hích anh một cái: “Các cô có hoa quả gì?”
Cô gái trả lời: “Quả có nước là cam quýt, các loại dưa, quả có nhân là nho, quả có hạt là…”
Lục Lục thấy loạn trước các loại hoa quả mà cô gái đó liệt kê: “Cam quýt vậy!”
Cô gái lại hỏi: “Cam vàng, kim quất, bưởi tây, bưởi ta.

Anh chị dùng thứ nào?”
Lục Lục đáp: “Kim quất.”
Cô gái lịch sự: “Được ạ.

Xin chờ một lát.”
Cô ta quay ra, lát sau bưng vào hai cái khay rất đẹp, trên có các miếng kim quất đã thái, nhưng rất ít, và cả khăn giấy ướp nước hoa thơm ngát.

Một cô khác bước đến kéo cái bàn ra cho Chu Xung và Lục Lục, sau đó đặt khay lên.
Lục Lục nói: “Cảm ơn.”
Cô gái đầu tiên hỏi: “Anh chị có cần xem chương trình gì không?”
Chu Xung đáp: “Không.”
Vẫn cô ta hỏi: “Anh chị nghe nhạc không?”
Lục Lục hỏi lại: “Có nhạc gì?”
Cô gái ấy liệt kê: “Nhạc Blues, Classical Music, New Age, World Music, ca nhạc Trung Quốc…”
Chu Xung xen vào: “Có bài hát chủ đề của “Lưới tình” Không?”
Cô gái cười: “Có!”
Chu Xung bảo: “Cô mở nó là được.”
Cô gái đó đáp: “Vâng.”
Cô ta lui ra.

Lát sau trong ca-bin vang lên giọng hát của Chu Xung, chất lượng âm thanh rất tốt, tiếng ca như bốn phương dội đến, hết sức tuyệt vời.

Cả hai vừa nghe hát vừa nhìn ra cửa sổ.

Bên dưới là mây trắng trải rộng, sáng chói mắt; phía xa là biển bao la một màu xanh thắm, trong như ngọc bích.
Lục Lục đột ngột nói: “Tiểu Quân gọi điện nói muốn làm phù dâu cho em, em đã đồng ý.”
Chu Xung hơi ngạc nhiên, nói: “Thế à?”
“Cô ấy còn hỏi cô ấy có thể mặc áo cưới không.

Em cũng ừ rồi.”
Chu Xung không nói gì.
“Cô ấy thật đáng thương.

Hay là, em đổi lại: hôm đó để cho Tiểu Quân làm cô dâu, em làm phù dâu?”
Chu Xung gắt lên: “Chỉ nói vớ vẩn!”
Khoảng hai tiếng sau, cô gái thứ hai vén rèm bước vào, mỉm cười: “Thưa hai vị, hiện giờ chúng ta đang bay qua bầu trời Trịnh Châu, tôi xin giới thiệu đôi nét: Trịnh Châu là thành phố đầu não tỉnh Hà Nam, bắc giáp Hoàng Hà, tây giáp núi Tung Sơn, là một trong tám kinh đô cổ của Trung Hoa…”
Chu Xung ngắt lời: “Cảm ơn, tôi chỉ muốn hỏi còn bảo lâu nữa thì đến Thanh Đảo?”
Cô gái đó nói: “Từ Trịnh Châu đến Thanh Đảo 690km, phải bay khoảng một giờ mười phút.”
Chu Xung nói: “Cảm ơn.”
Lúc sẩm tối, cô gái đầu tiên lại bước vào mỉm cười nói: “Mởi anh chị dùng bữa tối.

Anh chị cứ chọn món.”
Lục Lục hỏi: “Có những món gì?”
Cô gái A: “Cơm Trung Quốc, cơm Tây, cơm Nhật, Thái Lan.”
Chu Xung nói gọn lỏn: “Cho hai bát mì.”
Cô gái lại liệt kê: “Chúng tôi có mì xào tương Bắc Kinh, mì Dương xuân Thượng Hải, mì vằn thắn Quảng Châu, mì nước Hồng Kông, mì ống Italia, mì bò Đài Loan…”
Chu Xung vẫn dùng giọng điệu cũ: “Mì xào tương.”
Cô gái mỉm cười: “Vâng.

Xin chờ một lát.”
Không lâu sau đó cô ta bưng vào hai bát mì phong cách cổ điển, đựng một lượng mì rất ít, cùng lúc đó cô gái thứ hai bưng vào cái khay trông cũng rất cổ điển, đựng tương xào và các loại rau, gia vị…
Hai người ngồi trên chuyên cơ ăn mì.

Ngoài kia trời dần tối, Lục Lục thấy hơi buồn ngủ, cô đắp cái chăn len lên hai đầu gối, ngả đầu vào vai Chu Xung, nhắm mắt lại.
Lát sau cô nói như trong mơ: “Sau mãi vẫn chưa đến nhỉ?”
Đôi khi một câu nói vu vơ chẳng có mối liên hệ nào lại khiến cho người ta phải nghi ngờ.
Không hiểu sao Chu Xung cảm thấy lo lắng.

Ngoài kia trời càng lúc càng tối, mặt trời đã lặn, không thế lực nào ngăn được nó.
Một lúc lâu sau Lục Lục lại lẩm bẩm: “Kìa, em hỏi anh, anh hỏi họ xem?” Thì ra cô không hề ngủ.
Chu Xung ghé sát tai Lục Lục, nói nhỏ: “Anh có cảm giác chúng ta bị bắt cóc…”
Lục Lục tiếp tục nhắm mắt.

Mấy chục giây sau cô bỗng ngồi thẳng dậy: “Anh nói gì?”
Chu Xung khẽ nói: “Anh nói là anh có cảm giác chúng ta bị bắt cóc.”
Vừa nói xong thì chiếc trực thăng bỗng rung chuyển rất dữ, hình như bị luồng khí lưu cực mạnh tác động, thân máy bay nghiêng đi.

Lục Lục vội nắm chặt cánh tay Chu Xung kêu lên: “Sao thế?”
Chu Xung ngoái đầu gọi: “Cô ơi!”
Cô gái đầu tiên nói: “Chúng ta đã bay vào vùng trời Thanh Đảo, khoảng năm phút nữa sẽ rơi.”
Chu Xung và Lục Lục đều sửng sốt.

Chu Xung nói: “Rơi?”
Cô gái mỉm cười như hối lỗi vì sự sơ suất của mình: “Xin lỗi, tôi nói không chuẩn, sẽ hạ cánh.” Cô ta nhoẻn cười rất tươi rồi vén rèm bước ra.

Nghiệp vụ của cô ta không cho phép được nói nhầm kiểu ấy.

Chu Xung và Lục Lục đều có cảm giác cô ta cố ý nói thế, nhất là nụ cười sau cùng của cô ta, hình như có nét thâm thúy nào đó.
Cả hai cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành.

Lục Lục ghé sát ở cửa kính nhìn xuống phía dưới, cô bỗng nói: “Chu Xung, anh nhìn đi…”
Chu Xung vội ghé nhìn.

Từ độ cao này không thể nhìn rõ mặt đất nhưng có thể thấy ánh đèn thưa thớt rải rác, trông như ma trơi.

Đây đâu phải Thanh Đảo? Rõ ràng là một vùng hoang vắng!
Lục Lục ngoảnh nhìn tấm rèm rồi lại nhìn Chu Xung, cô run run nói: “… Chết dở, chúng ta lại trở lại ‘thị trấn Đa Minh’ rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui