*Thím hai, chúng ta đi trước đi” Trần Anh Thư dứt khoát, cô ấy hiểu rõ thực lực của người sắp đến, tuy rằng đã bố trí những bảo vệ tốt nhất của An Đàm, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của những người kia.
Mà người bình thường không dám đưa tay động tới An Đàm, đa số đều là sợ Trương Tấn Phong, nhưng những kẻ điên này sợ là ngay cả người đang ở nơi này là ai cũng không biết ấy!
Võ Hạ Uyên bị Trần Anh Thư túm thẳng đến khu vườn phía sau của biệt thự, nhưng không nghĩ tới đối phương đã sớm có mai phục.
Ba người đàn ông mặc đồ đen cầm theo súng đi ra từ đẳng sau cây, trong lòng Võ Hạ Uyên bỗng chốc ‘lộp bộp”, thế này chắc chẩn là chạy không thoát rồi.
“Thím hai đừng nhìn nhé.” Ngón tay nhỏ nhắn nõn nà của Trần Anh Thư che trên mặt Võ Hạ Uyên, giống như có một luồng ma lực thần kỳ, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nhäm mắt lại, ngay sau đó bên tai vang lên âm thanh vải vóc bị xé rách.
Kèm theo vài tiếng như bị bóp nghẹt, dường như có vật đất.
“Thím hai, xong rồi ạ-” Trần Anh Thư bình tĩnh nói.
Mắt Võ Hạ Uyên mở to, nhìn thấy ba người đàn ông kia ngã ngổn ngang trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Mà chính giữa váy Lolita của Trần Anh Thư đã xé toang, phần rách bươm được cột tùy ý bên phần hông, trong nháy mắt cả người trở nên thành thục và sắc bén.
“Anh Thư, cháu…” Nếu như giờ phút này Võ Hạ Uyên vẫn tin Trần Anh Thư chẳng qua chỉ là một cô gái nhiều tiền đú theo nhà giàu yêu thích mặc váy Lolita, vậy thì cô chính là người đầu óc có bệnh.
“Thím hai, thím đi theo cháu trước đi, ở đây rất nguy hiểm” Bị Võ Hạ Uyên nhìn như vậy, Trần Anh Thư ít nhiều gì cũng có phần xấu hổ.
Võ Hạ Uyên không suy nghĩ nhiều, cô chạy theo bắt kịp bước chân của Trần Anh Thư.
Nếu như muốn hại mình, thì vừa rồi sẽ lặng ngã trên mặt không cần ra tay.
Võ Hạ Uyên biết trên người Trân Anh Thư ó một bí mật lớn, nhưng bây giờ đã bại lộ rồi.
Theo mức ào đó mà nói, Trần Anh Thư cũng rất tín nhiệm Võ Hạ Uyên.
Hai người men theo một sườn núi nhỏ chạy một mạch ra tới đường quốc lộ, tiện tay chặn một chiếc xe taxi màu đen, Trần Anh Thư lấy tiền trong túi ra, móc ra một tấm thẻ đưa cho tài xế: “Mật mã là sáu số ba, bên trong thẻ có ba tỷ tư, đổi chiếc xe này của ông, đổi hay không đổi?”
Tài xế cũng là một người không bình thường, cũng không nghỉ ngờ về tính chân thật của những lời này, ông ta dứt khoát: “Đổi!”
Thế là Võ Hạ Uyên được Trần Anh Thư thắt dây an toàn giúp rồi ngồi trên hành trình như đua xe, chẳng những như thế, phía sau vẫn có mấy chiếc đuổi theo.
Mắt Võ Hạ Uyên cứ nhìn vào kính sau, trong lòng hiện lên vô số suy đoán, là ai? Lê Minh Khanh à? Nhưng hình như cũng không có khả năng này.
“Thím hai, sao thím bình tĩnh thế?” Trần Anh Thư liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên, bình thường phụ nữ gặp phải loại tình huống này, không phải run bần bật lên thì cũng là gào thét.
Nhưng mà Võ Hạ Uyên chỉ cau mày, dường như còn đang suy nghĩ tới chuyện gì.
“Không bình tĩnh thì chắc chắn không sống nổi.” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Có thể là bọn họ nhắm tới thím, nếu như lát nữa không chạy thoát được, thì cháu thừa dịp mà trốn đi nhé, thím không cầm đi động, cháu giúp thím liên lạc với Tấn Phong” Võ Hạ Uyên đặt lòng tin vào bản lĩnh của Trần Anh Thư, thoát thân là chuyện không có trở ngại gì.
“Vậy có thể cháu không làm được ạ.”
Khóe miệng Trần Anh Thư nhếch lên, khí chất thoáng cái như trở thành ma quỷ mê hoặc lòng người: “Cháu phải mang thím hai giao vào tay chú hai một cách bình an, còn nữa, những người đó là nhắm vào cháu mà tới đấy ạ”
“Nhắm vào cháu?” Đôi mắt Võ Hạ Uyên trừng lớn, dường như trận đánh như sống như chết với bọn người đồ đen này, là do Trần Anh Thư dẫn tới sao?
“Không phải, tại sao lại là cháu chứ?” Võ Hạ Uyên không hỏi rõ thì không hài lòng.
Trần Anh Thư ho nhẹ hai tiếng: “Cũng không tại sao cả, chỉ là khi cháu du học ở nước ngoài, đã túm anh cả của đám người này, người đàn ông đó không những muốn hiếp cháu, còn động tay động chân nữa.
Suýt chút nữa là cháu đã đá mất đường sinh mệnh con cái của gã.”
Võ Hạ Uyên: “…”
“Cháu không bồi thường à?” Võ Hạ Uyên chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.
“Không ạ” Bỗng nhiên Trần Anh Thư đánh vào vô lăng, phía sau vang lên tiếng nổ ầm”.
“Cháu còn viết thư làm nhục gã nữa kìa.”
“Đủ văn nghệ ha” Võ Hạ Uyên cũng buông tha, cô chỉ còn có thể mua vui giữa đau khổ mà truy hỏi: “Cháu viết gì vậy?”
“Ba chữ” Trần Anh Thư thản nhiên: “Anh không cương.”
Võ Hạ Uyên dựa sát lưng lên ghế, mang theo dáng vẻ chê bai “Được rồi, cháu nói cho thím hai nghe, tại sao cháu còn ở nước ngoài làm gì? Chắc chẳn không phải chỉ học thôi đúng không?”
“Thím hai thật thông minh.” Trần Anh Thư cười nói: “Sau khi cháu làm lính đánh thuê một thời gian, cảm thấy không có ý nghĩa nữa sau đó lui thôi ạ.”
Võ Hạ Uyên trợn mắt há mồm: “Giết..giết qua người hả?”
Trần Anh Thư không trả lời, đáp án lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trời ạ, Võ Hạ Uyên phát điên, đây đâu phải là con thỏ trắng đáng yêu chứ? Đây là con sói mới đúng!
Với bản lĩnh như thế, Trần Anh Thư dựa vào kỹ năng lái xe cao siêu, đã khiến cho ba chiếc xe phía sau đâm vào cây, một chiếc xe thì đâm vào đuôi xe, chiếc cuối cùng thì bị Trần Anh Thư chạy cực nhanh phóng khoáng bỏ xa.
Bởi vì đã vào khu vực nội thành, nên những người đó cũng không dám lộ liễu nữa.
Mà tính năng của chiếc xe thuê này căn bản không chống đỡ được tốc độ bão tố như vậy, vừa mới vào nội thành không lâu sau thì động cơ đã ngừng lại.
Đuôi xe phả ra một làn khói trắng, ý bảo tôi không thể kiên trì nữa rồi cô chủ ơi.
Trần Anh Thư đập vào vô lăng: “Ðm, sớm biết như vậy thì chỉ cho một tỷ bảy thôi, lừa bịp tiền của tôi!”
“Cháu còn có thể nói thô tục à?” Võ Hạ Uyên mở miệng, thực ra bây giờ cho dù Trần Anh Thư nói cô ấy đã từng làm đặc công, hay từng làm “tàu sân bay”, Võ Hạ Uyên cũng sẽ không thấy kinh ngạc nữa.
“Hì hì” Trân Anh Thư xấu hổ cười cười: “Thím hai à tóc thím rối rồi kìa.”
Trên người Võ Hạ Uyên vẫn đang đeo tạp dề, chân còn mang dép lông nhung, trước khi đua xe thì cửa sổ xe cũng chưa đóng.
Cho nên một đường thổi đến đây, hình tượng tương đối thảm thiết.
Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Cháu cũng vậy kìa” Cái váy Lolita cũng sắp thành áo ba lỗ của ông cụ già rồi.
Hai người còn đang đâm chọt lẫn nhau thì chú Cảnh sát giao thông gõ vào cửa kính xe kêu lên.
“Dừng xe trái phép, tôi sẽ kéo xe của hai cô đi, sau đó tới Cảnh đội nộp phạt rồi nhận xe về.’ Cảnh sát giao thông vừa ghi hóa đơn xử phạt vừa căn dặn.
“Được ạ!” Trần Anh Thư ra hiệu cho Võ Hạ Uyên xuống xe: “Cháu còn đang nói bị ngừng ở đây rồi thì phải làm sao bây giờ đây, vậy cảm ơn chú nhai”
Chú Cảnh sát giao thông: “…”
Thừa dịp khoảng thời gian Cảnh sát giao thông sửng sốt, Võ Hạ Uyên với Trần Anh Thư đã chuồn mất hút, xa xa phía sau vang lên một câu gầm: “Bãng lái của hai người đâu? Thẻ căn cước đâu?”
Căn cước đúng là không có, hơn nữa có thể cả đời này cũng không có, nếu không một khi bị lộ ra, có thể hai người phụ nữ bọn họ sẽ làm hỏng toàn bộ thể diện của cả Phong Thiên.
“Thím hai à, bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ?” Trân Anh Thư khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn theo thói quen, giống như cô gái đua xe mắng chửi người ban nãy không phải cô ấy vậy.
Võ Hạ Uyên cởi tạp dề ra, cố hết sức.
không đếm xỉa đến những ánh mắt ngạc nhiên hay ghét bỏ của những người xung quanh: “Trên người cháu còn tiền không? Chúng ta gọi xe về Phong Thiên đi.”
“Có a”
Đợi đến lúc Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư đến dưới tòa cao ốc Phong Thiên, trong lòng Võ Hạ Uyên đã tràn ngập hỗn tạp, đây có thể là một trong những chuyện vất vả nhất mà cô đã làm: “Chúng ta cần phải đổi lại quần áo trên người rồi hằng trở lại đây.”
“Hết tiền rồi ạ”’ Trần Anh Thư phe phẩy cái túi tiền rỗng tuếch: “Vừa đủ tiền đi xe ạ”
Mà cái làm người ta tổn thương chính là: cô ấy cũng không mang điện thoại di động theo.
“Cháu đừng nói nữa.” Võ Hạ Uyên cảm thấy bản thân cũng sắp bị nội thương rồi.
Đăng sau càng bi thương hơn khi ngay cả lầu một bọn họ còn chưa vào mà đã bị lễ tân ngăn lại “Không đúng, hai người vào đây để làm gì?
Võ Hạ Uyên cố gắng hết sức để bản thân mình thoạt nhìn không phải là người bệnh tâm thần: “Tôi tới đây tìm chồng tôi, Trương Tấn Phong”
Rất không may, ánh mắt của đối phương nhìn cô như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần: “Cô là bà chủ Trương? Chọc tôi cười chết mất!”
Võ Hạ Uyên hít một hơi sâu: “Tôi thật sự…”
“Đầu năm nay, người điên đều muốn bay lên trên cành cao để biến thành Phượng Hoàng hết rồi à?” Một giọng nói cười chế giễu vang lên, Võ Hạ Uyên quay sang nhìn theo hướng phát ra tiếng, là một người Quản lý nữ trang điểm tỉnh xảo ở đây.
Võ Hạ Uyên nhìn đến bảng tên cực to trên bộ quân áo của đối phương: Minh Lan.
Trong đầu cô chợt có ánh sáng lóe lên, vẻ mặt Võ Hạ Uyên lộ vẻ ‘à ra là vậy’, chẳng lẽ cô ta chính là nữ Quản lý Minh Lan đã vui vẻ quấn quýt lấy Trương Tấn Phong à?