“Tổng giám đốc Trương, ngài… Có thấy mất mặt không vậy?” Bùi Thịnh cố nhịn nhưng vẫn không thể nhịn nổi.
Vừa mới nói xong, anh ta đã ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao của Võ Hạ Uyên.
Trương Tấn Phong thoải mái tựa lên vai Võ Hạ Uyên, ăn bám một cách công khai: “Cậu không có vợ thì biết cái gì?”
Bùi Thịnh: “…”
Được đấy, một mũi tên trúng đích.
Võ Đức Duy hận không thể xoay người bỏ đi.
Sao cậu ta đã bị thương một lần rồi mà vẫn còn vô liêm sỉ như thế?
“Nói chuyện chính đi” Võ Đức Duy thấp giọng nói: “Cậu giao Phong Thiên cho Trương Thiên Định à? Hai ngày nay các bảng tin tài chính và kinh tế lớn đều đang thay nhau thông báo tin tức này.
Có vài chỗ truyền thông thông tin biết được chuyện cậu đang nằm viện, đoán đại khái rồi đưa tin rất nhanh.”
“Kệ bọn họ đi” Giọng Trương Tấn Phong lạnh nhạt: “Phong Thiên vốn là của Trương Thiên Định, trả lại rồi thì em còn có thể cảm thấy nhẹ thêm chút.”
Võ Đức Duy nghe vậy bèn tựa lên cửa: “Vậy xem như cậu mất tất cả rồi, sau này lấy gì nuôi em gái tôi?”
Tim Võ Hạ Uyên siết lại, lo rằng câu nói này có thể sẽ làm Trương Tấn Phong tổn thương: “Em không quan tâm, em có thể nuôi anh ấy!”
Trương Tấn Phong nhếch miệng: “Đúng vậy, em sẽ ăn bám”
Võ Đức Duy: “…”
Bùi Thịnh: “…”
Võ Hạ Uyên: “…” Cái này không đúng như trong kịch bản.
Võ Đức Duy dùng hết tất cả những giáo dưỡng được dạy từ khi sinh ra tới giờ mới khống chế được mình không nói tục, lại nhìn em gái mình kiên trì với Trương Tấn Phong như thế bèn xoay người rời đi.
Bùi Thịnh giơ ngón tay cái với Trương Tấn Phong rồi theo sát phía sau.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Trương Tấn Phong mới thấp giọng cười.
“Anh đấy” Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ: “Đùa với các anh ấy làm gì?”
Trương Tấn Phong không trả lời mà còn hỏi lại: “Nếu anh thật sự không còn gì cả, liệu em vẫn sẽ…”
“Sẽ.” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng trừng Trương Tấn Phong: “Cái em yêu cũng không phải là gia thế, bối cảnh của anh.
Với lại chồng của em là một người vô cùng không †ầm thường, em không tin anh không chừa lại cho mình một con đường lui.”
Trong lòng Trương Tấn Phong cuộn trào nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Hạ Uyên, em qua đây một chút.”
“Ừm?”
“Anh muốn hôn em.”
Võ Hạ Uyên bật cười, chậm rãi đi về phía trước.
Một năm nay bố Trương càng ngày càng thất bại, bình thường chuyện lớn trong nhà làm phiền, ông cũng không nói cho anh biết.
Cho nên chờ đến khi sóng gió ở Phong Thiên kết thúc, thân thể Trương Tấn Phong hồi phục lại một chút thì bên đó mới nơm nớp lo sợ nói cho anh biết tình hình thực tế.
Trương Tấn Phong bị thương nhưng không ai quan tâm, bọn họ nghĩ rãng bố Trương chắc chắn sẽ quan tâm Trương Thiên Định trước.
Dù sao gia sản lớn như vậy, ai ngờ rằng sau khi bố Trương biết tin Trương Tấn Phong bị thương thì lại đặt vé máy bay đến An Giang trước.
Võ Hạ Uyên không đi được nên để Võ Đức Duy một mình tới đón ông.
Trên đường tới, Võ Đức Duy kể tóm tắt lại chuyện anh nhận nuôi Võ Hạ Uyên như thế nào, quá trình cô nhặt về một cái mạng như thế nào.
Ông cụ chỉ yên lặng nghe, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nơi nào đó, không nói một lời, Võ Đức Duy thế cũng hơi mất hứng Bố Trương nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, thấy Võ Hạ Uyên đang ngồi ở bên giường, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nắm tay Trương Tấn Phong.
Không biết Võ Hạ Uyên đang nói gì, đôi mắt trong veo như nước của cô lóe ra ánh sáng nhạt còn Trương Tấn Phong chỉ yên lặng nghe, mỉm cười.
Bố Trương nhẹ nhàng thở ra, con của ông… Rốt cuộc đã sống lại rồi.
Trương Tấn Phong là người chú ý tới bố Trương đầu tiên: “Bố?”
Võ Hạ Uyên nghe thấy thì đột nhiên quay lại nhìn, sau đó thì vội vàng đứng dậy.
Cô há †o miệng, nhưng không dám kêu lên chữ kia.
Cô không biết sau khi xảy ra những chuyện này rồi, bố Trương có còn đồng ý thừa nhận cô hay không.
“Sao thế, mới đi có nửa năm mà ngay cả bố con cũng không nhận ra rồi?” Bố Trương trừng Võ Hạ Uyên.
Nhưng hai mắt của ông lại hơi đỏ, giọng điệu cũng tràn đầy yêu thương.
Mũi Võ Hạ Uyên cay cay, nghèn nghẹn nói: “Bố…”
“Ừ”’ Bố Trương lên tiếng, liên tục gật đầu.
Ông đang phải cố gắng chống đỡ, không để cho vẻ bề ngoài uy nghiêm của mình vỡ vụn mà phải lộ ra dáng vẻ nên có của một ông cụ.
Ông chỉ mong cả nhà đều sung sướng, con cái khỏe mạnh: “Được rồi, được rồi.
Đoàn tụ là tốt rồi.”
Đến cả Võ Đức Duy cũng cảm thấy hơi cảm động.
Trương Tấn Phong nói chuyện với bố Trương thêm một lát.
Hai bố con bọn họ đã lâu chưa nói chuyện một cách nghiêm túc, nên cả hai đều hỏi đáp một cách rất cẩn thận.
Cuối cùng vì lo bố Trương đi đường mệt nhọc nên bọn họ bèn khuyên ông đi về nghỉ trước.
Chỗ ở không phải khách sạn mà là một biệt thự do Võ Đức Duy sắp xếp cẩn thận, có đầy đủ mọi thứ.
Bố Trương không khỏi nhìn người đàn ông dịu dàng chững chạc này thêm một chút.
Sau đó, bố Trương lại gặp được Trương Đức Minh.
Ông cụ rốt cuộc nhịn không được nữa, vừa khóc vừa cười ôm bé con thì thầm một lúc lâu.
Chờ đến khi Trương Tấn Phong xuất viện đã là bốn tháng sau đó.
Ở bên ngoài, tất cả tin đồn liên quan đến nhà họ Trương sớm đã gió yên biển lặng.
Bọn họ chỉ biết răng người đàn ông đứng ở Thần Vực nọ đã rời đi.
Mặc dù đã điều trị ở bệnh viện được gần nửa năm, nhưng Trương Tấn Phong vẫn rất gầy.
Vào thời tiết cuối thu, tay của anh trở nên lạnh như băng.
Võ Hạ Uyên có ít tiền tiết kiệm, cộng với tiền Võ Đức Duy thỉnh thoảng gửi vào trong thẻ của cô, mua được một cái nhà trọ hai tầng ở trong nội thành.
Mỗi tầng hai trăm mét vuông, một nhà ba người dư sức ở.
Võ Đức Duy quan sát một khoảng thời gian, nhìn Trương Tấn Phong an phận ở nhà tĩnh dưỡng, thật sự có ý định ăn bám “Cậu thật sự không quan tâm à?” Bùi Thịnh nhắc nhở.
Võ Đức Duy chỉ cười: “Cậu nghĩ đó là ai?”
Người đó là Trương Tấn Phong.
Người đã từng rong ruổi trong giới kinh doanh, lưu lại rất nhiều truyền thuyết.
Người đàn ông đứng đỉnh cao, người như anh dù có lùi lại thì cũng sẽ không trở thành ếch ngồi đáy giếng, Rất nhanh đã đến mùa đông, bố Trương rời khỏi An Giang.
Ông không an tâm về Trương Thiên Định bên kia nên đành phải tự mình đi xem thử, trước khi đi còn cố tình căn dặn Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên trở về ăn tết.
Cùng lúc đó, công ty nổi tiếng ở nước ngoài ET tiến quân vào trong nước.
Dùng sức mạnh không thể đỡ nổi liên tục xé ra từng lỗ hổng lớn của tài chính trong nước, vô cùng chuyên nghiệp như là thường xuyên làm như vậy.
Các bản tin Tài chính và Kinh tế lớn gần như đưa tin khắp các trang.
Dù vậy, bọn họ cũng không thể điều tra rõ người đang đứng sau màn là ai.
Trong lúc đó, kẻ cầm đầu kế hoạch quấy cho giới kinh doanh trong nước thành một vũng nước đục đang nằm trên ghế mây buồn ngủ, quanh chóp mũi là mùi canh xương hầm.
Đột nhiên tiếng trẻ con “ê a” vang lên, đầu ngón tay Trương Tấn Phong hơi động đậy, ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Anh tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi đi về phía phòng của con.
Nhưng Võ Hạ Uyên đã nhanh hơn anh, cô đưa lưng về phía Trương Tấn Phong, nhỏ giọng dỗ dành con mình: “Ngoan, không có nước tiểu mà, hay là con đói bụng? Chờ một lát nhé, chờ mẹ làm xong cơm tối thì sẽ cho con ăn, nhỏ tiếng lại nào, không được khóc to sẽ làm bố tỉnh.”
Trương Tấn Phong tựa ở cửa, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng Võ Hạ Uyên giống như cảm ứng được chuyện gì, bỗng nhiên quay người lại.
Đầu tiên cô cười với anh, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại: “Trương Tấn Phong! Anh lại không mang dép lê!”
Trước đó nhà trọ không trải thảm lông, cộng thêm khí hậu ướt át ở An Giang, Trương Tấn Phong ở chưa được mấy ngày đã bị cảm.
Võ Hạ Uyên dắt anh đi khám Bác sĩ, Bác sĩ nói là do bị nhiễm khí lạnh.
Thế là Võ Hạ Uyên bèn dứt khoát trải mấy cái thảm lông thật dày ở trong mấy căn phòng mà Trương Tấn Phong thường xuyên hoạt động, cái loại mà mang dép lê giẫm lên thì đế dép cũng không bị bẩn.
“Không có gì, rất ấm mà.” Trương Tấn Phong hơi bất đắc dĩ.
“Ấm cũng không được” Võ Hạ Uyên thái độ kiên quyết: ‘Anh đi mang dép lê cho em.
Lần trước Bác sĩ Đông y nói, anh không cảm thấy khí lạnh thì không có nghĩa là nó không tốt.
Năm nay tĩnh dưỡng rất quan trọng, đừng làm em lo lắng”
Không còn cách nào khác, anh Trương đành phải ngoan ngoãn quay về mang dép lê .