Rất nhanh bên phía Phùng Bảo Đạt đã có kết quả.
“Tổng giám đốc Trương, vân tay trên chiếc điện thoại này ngoài tôi chạm vào trên đường đi kiểm tra ra, thì hoàn toàn chỉ còn của một mình Phùng Ngọc Chỉ nữa thôi.” Sắc mặt Phùng Bảo Đạt rất nghiêm túc, anh ta chần chừ một lát rồi nói tiếp: “Nhưng nhân viên kỹ thuật còn kiểm tra ra được một vài thứ khác trong chiếc điện thoại của Phùng Ngọc Chỉ.”
Trương Tấn Phong ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Một loại virus.” Phùng Bảo Đạt nói thẳng: “Phải là một phần mềm vô cùng cao cấp thì mới có thể điều khiển được một chiếc điện thoại trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lại dùng nó vào việc này thật sự khiến người khác rất bất ngờ.”
Võ Hạ Uyên nghe ra được ý khác trong lời Phùng Bảo Đạt nói: “Ý của anh là, người gửi tin nhắn cho tôi và Trần Anh Thư, không phải là Phùng Ngọc Chỉ?”
“Đúng” Phùng Bảo Đạt gật đầu: “Nhân viên kỹ thuật đã khẳng định, là do virus xâm nhập nên bị người khác điều khiển từ xa.”
Chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị rồi đây, ai lại có năng lực lớn như vậy được nhỉ?
Giữa lúc miên man suy nghĩ, trong đầu anh lóe lên một bóng người, vừa xinh đẹp lại rất khó nhìn thấu.
Không thể nào…
“Lê Minh Khanh” Trương Tấn Phong thản nhiên phun ra ba chữ: Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, thật sự là Đối với ba chữ kia, Võ Hạ Uyên không xa lạ gì cả, hơn nữa nói về chuyện năm đó khi cô bị ngã xuống sườn núi, thì không thể bỏ qua công lao của Lê Minh Khanh được.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Đợi đến khi Phùng Bảo Đạt rời khỏi đó, Trương Tấn Phong mới kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống đùi mình, anh gác cằm lên trên vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Uyên, em cảm thấy Lê Minh Khanh là người thế nào?”
“Không thế nào cả.” Võ Hạ Uyên trả lời: “Là một kẻ thần kinh không bình thường.”
Trương Tấn Phong nở nụ cười.
Bởi vì cô quay lưng về phía người đàn ông, cho nên Võ Hạ Uyên không trông thấy được trong mắt Trương Tấn Phong có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, cô càng không biết, năm đó sau khi cô rơi xuống vách núi, thì ngoài Trương Tấn Phong suýt phát điên ra, còn cả Lê Minh Khanh nữa.
Lúc ấy Lê Minh Khanh tự mình xuống đó tìm kiếm cứu người, còn lái cả tàu ngầm lục soát khắp vùng.
duyên hải suốt ba ngày liền, thiếu chút nữa còn lật tung cả tỉnh Tiền Giang ở bên cạnh lên để tìm kiếm.
Nếu không phải do Võ Đức Duy đã đưa cô đi từ trước, thì thật sự rất có thể sẽ tìm thấy cô.
Lúc ấy Trương Tấn Phong đau đớn như đút từng khúc ruột, nhưng vì Lê Minh Khanh không tìm được gì cả, khiến anh nghỉ ngờ Võ Hạ Uyên vẫn chưa chết, nếu không thì làm sao có thể sẽ không để lại một chút dấu vết nào như vậy? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, thì Trương Tấn Phong mới nhận ra hành vi của Lê Minh Khanh quá mức kỳ lạ.
Rõ ràng anh ta bắt anh chọn lựa một trong hai người Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh Châu, giống như không để ý đến tính mạng của ai cả, nhưng vì sao khi Võ Hạ Uyên bị rơi xuống núi, anh ta lại điên cuồng như vậy?
Hóa ra là Lê Minh Khanh thích Võ Hạ Uyên.
Nhận ra điều này khiến sự ác độc trong lòng Trương Tấn Phong dâng cao hơn, đối thủ từng tranh giành với anh nhiều lần như vậy, thế mà anh lại không phát hiện ra.
Cũng phải thôi, Lê Minh Khanh rất giống người bị bệnh tâm thân “Hạ Uyên…” Trương Tấn Phong cọ đầu vào vai Võ Hạ Uyên: “Nếu như, Lê Minh Khanh có tình cảm với em…”
“Kiểu nào?” Không đợi Trương Tấn Phong nói xong, Võ Hạ Uyên đã kinh hãi quay đầu lại.
Trương Tấn Phong bật cười: “Không có gì, anh chỉ đùa thôi.” Anh cầm tay cô lên, lắc lư cái chuông nhỏ trên tay tạo ra những tiếng “Leng keng’.
sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Theo ý của Trương Tấn Phong, thì anh muốn trực tiếp lợi dụng chuyện lần này để khiến cho Phùng Ngọc Chỉ không có cơ hội tiếp tục xoay người lại được nữa, nhưng Võ Hạ Uyên suy nghĩ một chút, rồi bác bỏ.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả, nếu lỡ một ngày nào đó bị Trương Thiên Định biết được, thì khó có thể giải thích rõ sự hiểu lầm này.
Quan hệ giữa hai chú cháu bọn họ vất vả lắm mới khá hơn một chút, anh thật sự không muốn vì chuyện của Phùng Ngọc Chỉ lại bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau, chỉ cần trong lòng Trương Thiên Định không bị mù, cậu ta sẽ nhận ra được.
chút trò vặt vãnh này của Phùng Ngọc Chỉ.
Còn nữa, lần này đã dạy dỗ Phùng Ngọc Chỉ một trận khiến bà ta sợ hãi như vậy là đủ rồi.
Phùng Ngọc Chỉ đang nơm nớp lo sợ chờ đợi ở trong trại giam cả đêm, bà ta chưa bao giờ phải vào nơi này, tuy rằng bà ta được ở trong phòng riêng, nhưng nếu so với khu nhà cũ nguy nga của nhà họ Trương thì kém quá xa.
Vừa nghĩ đến ánh mắt lúc đi khỏi của Trương Thiên Định, trong lòng bà ta có chút sợ sệt, bà ta thật sự sợ con trai sẽ ném mình ở đây, đương nhiên người khiến bà ta sợ hơn chính là Trương Tấn Phong.
Phùng Ngọc Chi tin chắc rằng, nếu như ngày hôm đó không bị người khác ngắn cản, thì nhất định Trương Tấn Phong sẽ giết chết bà ta!
Cuối cùng bà ta cũng hiểu được một điều, nếu không có chỗ dựa là con trai mình thì bà ta không là gì cả, chút tình cảm về việc bà ta mất chồng đã bị bà ta mài mòn hết rồi.
Cho nên đợi đến khi Phùng Ngọc Chỉ được thả ra, bà ta đã ôm Trương Thiên khóc rất lâu, cả người giống như đã bị vò rất nhiều nên không dám nói to nữa.
Võ Hạ Uyên lắng lặng nhìn cảnh cảm thấy kết quả như vậy cũng không tệ.
Trương Tấn Phong vẫn còn đang tức giận, nguyên nhân là do Phùng Ngọc Chi đã khai ra, đúng là bà ta đã từng gặp mặt và có ý định hợp tác với Triệu Quang Khải, nhưng cuối cùng lại không đồng ý vì suy cho cùng bà ta cũng không biết lai lịch của đối phương.
Nhưng đối với Trương Tấn Phong, chỉ cần bà ta có ý nghĩ ấy thôi đã là chuyện không thể tha thứ được rồi.
Bố Trương bị bọn họ làm cho tức giận đến mức phải vào bệnh viện, Phùng Ngọc Chỉ cũng không dám biện giải cho mình nữa, Trương Thiên Định nhân cơ hội này đã mua cho bà ta một căn phòng ở trung tâm thành phố, trong cùng ngày hôm đó Phùng Ngọc Chi cũng chuyển đến ở luôn.
Lúc đầu bà ta nghĩ có con trai mình ở tập đoàn Phong Thiên rồi, bà ta muốn ở lại khu nhà cũ để canh giữ, nhưng hôm nay bà ta chỉ muốn chạy đi thật xa thôi, dù sao bà ta cũng là bà chủ nhà giàu được chăm chút từng ly từng tý nhiều năm rồi, trận chiến ngày hôm đó đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng bà ta.
“Bây giờ không khoe khoang được nữa rồi à?” Trương Trúc Phương nhìn theo bóng dáng đang hốt hoảng rời khỏi đó của Phùng Ngọc Chị, trong lòng có chút hả hê.
Võ Hạ Uyên nịnh bà ta một câu: “Rốt cuộc thì bà ta cũng không được như cô, cũng không phải người nhà họ Trương.”
Câu nói này đã chạm đến cõi lòng của Trương Trúc Phương, bà ta cười gật đầu: “Cũng đúng thôi, làm gì có ai chăm sóc ông cụ Trương chu đáo được như tôi.”
Triệu Quang Khải được bố Triệu đứng ra bảo đảm, bố Triệu còn chạy đến bên giường bệnh của ông cụ kể lể khóc lóc cả buổi, nói vài lần về chuyện tình cảm ngày xưa, vất vả lắm mới đợi đến khi bố Trương tha cho, thì ở bên kia Triệu Quang Khải đã bị chặt đứt một cánh tay.
Sau khi bố Triệu biết được chuyện ấy, ông ta cũng không dám nhiều lời, trong lòng ông ta hiểu được, không bị mất mạng đã coi như là gặp may rồi, chỉ là Triệu Quang Khải đã hoàn toàn mất đi tư cách thừa kế nhà họ Triệu, dù sao bây giờ anh ta đã là một người tàn phế, cho nên cuộc sống tại nhà họ Triệu của anh ta cũng rất khó khăn.
Còn Ngô Thùy Anh thì không được may mắn như thế.
Khi Võ Thư Cầm và Ngô Thế Hiền nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến đầu tiên, nhưng đợi lúc trông thấy rõ tình trạng của Ngô Thùy Anh thì Võ Thư Cầm sợ hãi kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả Võ Hạ Uyên cũng không ngờ rằng, Võ Đức Duy lại thật sự giết người.
Ngô Thùy Anh đã bị tra tấn không còn ra hình người nữa, việc này cũng để cô hiểu ra rằng, anh trai cô không phải người như vẻ bề ngoài cô vẫn thấy.
Võ Thư Cầm hùng hổ chạy đến hỏi tội Võ Đức Duy, nhưng bà ta không có chỗ dựa nào.
cả, lúc đối mặt thẳng thản với Võ Đức Duy, còn chưa nói chuyện được quá năm phút, bà ta đã chạy ra ngoài với sắc mặt trắng bệch, sau đó thì mang theo Ngô Thùy Anh quay về An Giang.
Đồng thời, cũng không biết đầu óc Võ Đức Duy nghĩ thế nào, bỗng nhiên anh ta lại cảm thấy vẫn phải buộc chặt người kia bên cạnh mình mới chắc chăn được, cho nên đã nhanh chóng quyết định thời gian kết hôn với Trần Anh Thư, ngay sau đó một tháng.
Lúc Võ Hạ Uyên đến tìm Trương Tấn Phong thì anh đang họp, cô đi theo sau lưng ‘Will, lúc đi ngang qua phòng họp thì nhìn vào bên trong một cái thế mà lại không trông thấy người đâu, nhưng tiếng chuông cô đeo trên tay lại truyền vào trong tai Trương Tấn Phong.
Người đàn ông mang vẻ mặt tươi cười nhìn ra cửa.
Bùi Phương Dung đang ngồi bên tay phải anh hơi nhíu mày: “Tiếng gì vậy?”
“Bà chủ đã tới.’ Phùng Bảo Đạt có lòng tốt giải thích.
Khi trông thấy ánh mắt của Trương Tấn Phong thoáng cái đã trở nên dịu dàng, Bùi Phương Dung cố ép mình phải quay mặt đi Trong lòng cô ta vô cùng khinh bỉ, đúng là lắm trò thật, trong lúc họp không quấy rầy được thì dùng đến biện pháp này sao?
Sắc mặt Bùi Phương Dung bị Phùng Bảo.
Đạt nhìn thấy hết, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm hy vọng Bùi Phương Dung đừng lao đầu vào họng súng.
Hai ngày trước bà chủ mới bị thương ở tay thôi, Tổng giám đốc Trương đã chiều chuộng đến mức muốn gì được nấy rồi.