Bây giờ ở trong nước, ET là tập đoàn hàng đầu và vẫn không ngừng tăng trưởng, lựa chọn nhân viên cũng vô cùng khắt khe.
Đồng thời cũng có không ít người luồn cúi xin vào làm Cho nên trong nhóm người mới này, không phải người đi du học về thì cũng là người tốt nghiệp đại học danh giá.
Tóm lại đều là người có trình độ, không ai phục ai, còn chưa nhậm chức nhưng đã bắt đầu tranh đấu gay gắt.
Sau khi nhân viên kỳ cựu mở cổng nhân viên, thì một chàng trai tiến sĩ đi du học về và một người phụ nữ có kinh nghiệm làm việc phong phú đang cãi nhau.
“Thưa thầy, thầy nghĩ ở ET, trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc thì cái nào quan trọng hơn?” Nam tiến sĩ không phục hỏi.
Người nhân viên kỳ cựu cười nhạo một tiếng: “Bây giờ những điều cô cậu nói có làm được gì đâu? Không quan trọng là trình độ cô cậu cao hay là kinh nghiệm làm việc phong phú, cuối cùng không qua được bài kiểm tra và đánh giá của công ty thì phải cuốn xéo đi”
Đám người cười vang.
Nam tiến sĩ vẫn không phục: “Với trình độ này của tôi khi trở về, các công ty lớn đều muốn giành lấy tôi “Nhưng cuối cùng vẫn phải chạy tới ET tham gia huấn luyện người mới à?” Nhân viên kì cựu xem thường: “Chờ qua kì thực tập rồi nói sau” Nói xong ông ta chỉ về hướng nào đó: “Học hỏi người ta một chút đi, nghe nói cô ấy là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ba ngành ở đại học Thành phố Hồ Chí Minh, khiêm tốn biết bao, chỉ với mấy cô cậu cũng đòi vượt qua à”
Võ Hạ Uyên bị gọi tên đầy vẻ mờ mịt.
Nam tiến sĩ nhíu mày nhìn Võ Hạ Uyên, sau đó hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy dáng vẻ mở †o mắt của đối phương vô cùng lanh lợi, càng không nói tới nhan sắc cỡ này.
Người phụ nữ giỏi giang kia hừ lạnh một tiếng, đi phía sau người nhân viên kỳ cựu kia.
Đoạn đường sau đó, nam tiến sĩ tỏ vẻ vô cùng ân cần với Võ Hạ Uyên, kể hết lại một lần quá trình mấy năm đó làm sao mà mình được đặc cách tuyển vào, được cử đi học, muốn nhìn thấy được sự sùng bái và kính nể trên mặt cô, nhưng lại không có.
‘Võ Hạ Uyên chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng ghi lại điều lệ chế độ của công ty một chút, thầm nghĩ chỉ với kinh nghiệm này của anh ta, có thể bị treo lên mà đánh rồi.
Người nhân viên kỳ cựu bận rộn nhọc tâm, chỉ không chú ý một cái đã bị người khác thừa sơ hở len vào, cuối cùng vẫn là trợ lý đặc biệt Phùng tự mình nhắc nhở.
Khi thấy tin nhắn, lòng người nhân viên kỳ cựu cũng lạnh xuống, vừa quay đầu quả nhiên đã thấy nam tiến sĩ lượn quanh Võ Hạ Uyên, lập tức đi lên kéo anh ta ra: “Vừa nấy tôi nói để các cô cậu xem sổ tay nhân viên, điều thứ nhất chương thứ nhất viết gì, đọc!”
Nam tiến sĩ bị làm cho sợ, lắp bắp nửa ngày cũng không đọc nổi một chữ.
“Chỉ bằng cái hạng như cậu thế này mà còn mong vào được ET?” Người nhân viên kỳ cựu không cho anh ta thể diện.
Dám tán tỉnh bà chủ, đây không phải là muốn chết sao? Ánh mắt của tổng giám đốc Trương ở phía sau đã sắp nhìn xuyên qua anh ta rồi, anh ta không cảm nhận được sao?
“Tôi nói cho cậu biết, từ nhân viên cấp cao của ET lên, tùy tiện kéo một người ra cũng có.
học lực cao hơn cậu, học tập đàng hoàng cho tôi! Ngông cuồng cái gì chứ hả?” Nam tiến sĩ bị vả mặt ngay trước công chúng, đỏ cả mặt lên: “Sao thầy chỉ hỏi tôi mà không hỏi cô ấy?
Vừa nãy cô ấy nói chuyện cùng tôi mà!”
Võ Hạ Uyên: Tôi không có đừng nói bậy nha, có một mình anh lải nha lải nhải thôi.
“Điều thứ nhất chương thứ nhất?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Trong lúc làm việc không được đi muộn về sớm, không được chưa báo cáo đã tự ý rời khỏi vị trí làm việc, vi phạm sẽ ghỉ lỗi một lần, gộp lại ba lần thì sẽ bị sa thải”
Người nhân viên kỳ cựu sửng sốt một chút rồi lập tức mở sổ tay ra, sau đó đắc ý nói với nam tiến sĩ: “Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Không sai một chữ! Tôi nói cậu nghe, cậu không muốn học thì đứng xa ra chút, đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Lúc mới đầu, mọi người còn hơi kiêng dè nam tiến sĩ.
Dù sao thì bằng cấp cao dù thế nào cũng vẫn được ưa chuộng, giờ nhìn lại, không khỏi vui sướng khi người gặp họa.
Ngay cả thầy giáo cũng chướng mắt với anh ta, e là khó mà vào làm chính thức rồi~ “Tôi là đang cho cô cơ hội!
Đợi khi tôi vào làm chính thức rồi sẽ chăm sóc cho cô, không được sao?” Nam tiến sĩ đi tới bên cạnh Võ Hạ Uyên, thấp giọng nói Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng nhìn anh ta một cái: “Phiền anh tránh xa tôi ra một chút, ảnh hưởng tôi học tập.”
Nam tiến sĩ: “Không biết tốt xấu!”
‘Võ Hạ Uyên im lặng lắc đầu, đúng là tự tin mù quáng.
“Tổng giám đốc Trương, anh xem người đó có cần trực tiếp kêu cậu ta đi luôn không?”
Phùng Bảo Đạt nơm nớp lo sợ mở miệng.
Trương Tấn Phong cười lạnh: “Tôi là người nhỏ nhen vậy sao? Xem biểu hiện về sau của cậu ta, nếu biểu hiện tốt thì cứ theo quy trình mà làm”
“Vâng thưa tổng giám đốc Trương, vậy…”
“Không tuyển!” Trương Tấn Phong nhẫn nhịn một hồi, đột nhiên đánh gấy.
Phùng Bảo Đạt: “..” Anh chính là như vậy, hẹp hòi đến cực hạn rồi Sau đó, nam tiến sĩ không còn bám lấy Võ Hạ Uyên nữa mà lại đứng bên cạnh một cô gái có vẻ ngoài ngây thơ khác, thỉnh thoảng lại nhìn Võ Hạ Uyên khiêu khích mấy cái
“Không mất mặt sao? Người ta đâu có để ý đến cậu ta, cứ như con chim công trống xòe đuôi vậy, khoe khoang cái gì chứ?” Người phụ nữ nhiều kinh nghiệm kia châm chọc.
“Phải đó.” Có người hùa theo: “Xấu hổ chết đi được.”
Mặt nam tiến sĩ cũng tái xanh cả rồi Người phụ nữ nhiều kinh nghiệm đi tới trước mặt Võ Hạ Uyên: “Haiz, học lực của cậu †a không thấp, cô không động lòng à?”
Động lòng cái gì? Võ Hạ Uyên hơi mờ mịt, lại nhìn dáng vẻ mấy cô gái liên tục đối đãi tốt với nam tiến sĩ, đột nhiên hiểu ra.
Động lòng với tên nam tiến sĩ có bằng cấp cao, có phần trăm rất cao để được tuyển vào một công ty lớn như thế này chứ gì?
Võ Hạ Uyên bật cười: “Chồng tôi giỏi hơn anh ta”
Người phụ nữ kia kinh ngạc: “Cô kết hôn rồi à?” Giọng cô ta không nhỏ, rất nhiều người đều nghe thấy.
“Đúng thế, lạ lắm sao?” Võ Hạ Uyên hỏi “Không” Người phụ nữ lắc đầu: “Chỉ là có hơi ngoài dự đoán.” Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhìn còn có vẻ thông minh, không dốc sức phấn đấu cho sự nghiệp mà đã kết hôn nhanh vậy rồi.
“Hừ” Cuộc đối thoại này không biết đã chọc vào điểm nào trên người nam tiến sĩ, bỗng nhiên anh ta lại bắt đầu châm chọc khiêu khích Võ Hạ Uyên: “Kết hôn sớm như: thế, có được mấy người tốt chứ? Sợ là dựa vào vẻ ngoài không tồi, gả cho một ông già hói đầu đúng không?”
Phùng Bảo Đạt chợt dừng chân, không dám nhìn sắc mặt của “ông già hói đầu”.
Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm nam tiến sĩ mà mặt không cảm xúc.
Không chỉ có Võ Hạ Uyên, rất nhiều người đều cảm thấy lời này của anh ta rất không có đầu óc.
Nam tiến sĩ thấy không ai tán thành với mình, ngược lại còn cao giọng nói: “Tôi nói không đúng à?”
Võ Hạ Uyên cười nhạt: “Đây chính là nguyên nhân mà anh thấy phụ nữ liền xông tới, nói như rồng leo mà làm như mèo mửa đấy à?”
“Cô nói ai thế hả?! Vẻ mặt nam tiến sĩ rất hung dữ.
“Cậu câm miệng lại cho tôi!” Người nhân viên kỳ cựu chỉ vào mũi nam tiến sĩ: “Còn nói năng vớ vẩn nữa thì chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Hạ Uyên à” Tiếng gọi nhẹ trâm thấp đây từ tính, Trương Tấn Phong đi lên với dáng vẻ đường hoàng.
Khí thế của anh quá mạnh mẽ, trước mặt đám người mới này liền vô cùng uy hiếp: “Học đủ chưa? Đi về với anh”
‘Võ Hạ Uyên nghĩ chắc chắn Trương Tấn Phong đã nhìn thấy gì rồi, vẫn nên vuốt đuôi đối thương trước đã thì quan trọng hơn.
Trương Tấn Phong năm tay Võ Hạ Uyên, ngẩng đầu nhìn nam tiến sĩ: “Tôi chính là chồng cô ấy, xin hỏi cậu có vấn đề gì không?”
Nam tiến sĩ cản chặt răng.
“Còn nữa, cậu có thể về nhà rồi.
ET không chào đón cậu.
Đến tận khi bóng dáng của Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên biến mất khỏi cửa, nam tiến sĩ mới như tỉnh giấc, lập tức gào lên: “Anh ta là ai? Là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà quyết định tôi đi hay ở?”
Người nhân viên kỳ cựu lạnh lùng: “Dòng cuối cùng ở sổ tay viết bằng chữ đỏ: không được sỉ nhục cấp trên”
Nam tiến sĩ: ‘Ý gì hả?”
“Người vừa kêu cậu cút đi đó là tống giám đốc Trương của chúng tôi, tập đoàn ET chính là của anh ấy, cậu nói xem anh ấy là cái gì? Mà người khi nấy bị cậu quấy nhiễu suốt đó là vợ của tổng giám đốc Trương.”
Mặt nam tiến sĩ lập tức trắng bệch.
Người nhân viên kỳ cựu liền thản nhiên mà cho thêm một nhát dao cuối cùng: “Cậu nói xem cậu có thể ở lại ET không?”