Cưới Ngay Kẻo Lỡ


Có lẽ thân phận của người đàn ông này vô.
cùng tôn quý.

Anh ấy vừa dứt lời, lập tức có nhân viên đi lên mở lồng ra.

Võ Hạ Uyên nhìn bàn tay thon dài trắng nốn giữa không trung kia, vẫn thỏa hiệp với tình huống hiện tại, nhẹ nhàng đặt lên.
Phan Hựu Minh hận không thể chém sống hai người trước mắt này!
ng ta biết người đàn ông này là ai.

Chính vì biết nên mới khẳng định đối phương chắc chắn sẽ không có hứng thú với Võ Hạ Uyên.

Ai không biết người này của nhà Neville là tránh xa phụ nữ nhất, bao nhiêu phụ nữ đổ xô tới đều bị anh ta ném ra ngoài cửa một cách không thương tiếc.
Một khi người này không ra tay, Phan Hựu Minh tự cho rãng không ai có thể giành với mình được.

Quanh đi quấn lại một vòng, Võ Hạ Uyên vẫn sẽ rơi vào tay ông ta.

Có khi không đợi ông ta ra giá, Võ Hạ Uyên đã có thể vì không chịu nổi sự đối xử không giống con người này mà chọn thỏa hiệp rồi.
Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ được, Võ Hạ Uyên lại nhận ra chiếc Huy chương kia, mà lời Võ Hạ Uyên nói khi nãy chính là câu nói tông giáo phía sau chiếc Huy chương kia thường nói: ‘Ánh mặt trời chiếu rọi, cùng tồn tại với chúa”
Người đàn ông nghĩ Võ Hạ Uyên giống mình nên mới ra tay giúp đỡ.
Chỉ có vậy thôi sao?

Người đàn ông nhìn nhan sắc tuyệt mỹ của Võ Hạ Uyên, trong lòng không chút gợn sóng, nhưng khi chạm tới sự giảo hoạt trong mắt cô thì lại có phần hứng thú.
Đây là một cô gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn, thực ra lại giống như một con sói.
Người đàn ông đưa tiền rồi dẫn Võ Hạ Uyên rời đi không chút do dự.

Dù sao thì có thể đến được đây cũng đều là “hàng lậu”, nguồn gốc từ đâu chẳng hề quan trọng chút nào.
Đến khi ngồi lên xe rồi, Võ Hạ Uyên nặng nề thở ra một hơi, đồng thời trong lòng cũng trào dâng một cảm giác không chân thật rất nồng đậm Cô trốn ra được rồi? Không! Có thể người đàn ông bên cạnh này lại là một vực sâu khác cũng không biết chừng, còn chưa tới lúc thả lỏng cảnh giác.
“Thưa anh… Võ Hạ Uyên nhẹ giọng mở miệng nói bằng tiếng Pháp.
“Tôi biết nói tiếng Việt” Tiếng Việt của đối phương rất chuẩn mà lại êm tai.
Võ Hạ Uyên gật đầu một cách khó khăn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Giúp cô?” Người đàn ông hơi nhướng mày, đôi mắt dưới lớp mặt nạ mang theo vẻ tươi cười săm soi và không hề có chút nhiệt độ nào: “Có lẽ cô hiểu nhầm rồi, là tôi mua cô về: “Tôi biết”
“Cô có sở trường gì đặc biệt không?”
Người đàn ông vừa nói vừa tháo mặt nạ, ngũ quan của anh ấy thoáng chốc đã lộ ra trong dải màu do ráng mây chiều nhuốm lên.
Dù vậy, cũng có thể nhìn ra được da anh ấy rất trăng, gương mặt sắc sảo mà tỉnh tế, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt màu lam đậm càng khiến anh ấy có thêm mấy phần thần bí.

Một người như vậy, vô cùng giống bá tước tôn quý †ao nhã trên những bức tranh thời trung cổ.
Cũng may Võ Hạ Uyên đã miễn dịch với sắc đẹp, cô nghiêm túc suy tư một chút: “Tói biết làm ăn buôn bán, hoặc làm phiên dịch.”
Người đàn ông cười nhạo: “Được rồi, cô còn nói nữa có khi tôi sẽ muốn trả hàng đấy”
Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngồi nghiêm trang lại, không lên tiếng nữa.
‘À…” Đợi xe chạy được một khoảng rồi, Võ Hạ Uyên mới nhẹ giọng hỏi: “Anh đây xưng hô thế nào?”
“Tôi có tên tiếng Việt” Không biết người đàn ông đang nghĩ tới điều gì, lộ ra một nụ cười đầy vẻ nghiên ngâm: “Cùng họ với một người anh em tốt của tôi, tên Phạm Đình Cảnh”
“Tên nghe rất hay”

Người đàn ông nhắm mắt lại, không để ý đến Võ Hạ Uyên nịnh nọt, tới khi chiếc xe dừng lại ở một biệt thự xa hoa, có một vườn hoa riêng ‘Sắp xếp một chỗ ở cho cô ấy” Võ Hạ Uyên nghe thấy Phạm Đình Cảnh dặn dò quản gia.
Quản gia liếc nhìn Võ Hạ Uyên một cái, trầm giọng hỏi: “Cậu chủ, vị này là?
“Người hầu mới mua, đắt lắm đấy”
Võ Hạ Uyên – Quản gia lập tức đưa Yõ Hạ Uyên tới một gian phòng trên tâng cao nhất.

Cửa phòng vừa mở ra đã có thể ngửi được một mùi ẩm mốc nhè nhẹ, nhưng vẫn xem như sạch sẽ, Võ Hạ Uyên đã rất hài lòng rồi.
Sau đó, quản gia lại đem cho cô một bộ quần áo.

Dù sao thì trên người Võ Hạ Uyên vẫn đang mặc đồ ngủ ở đảo, lại còn bị làm cho bẩn thỉu.
“Phòng tắm của người giúp việc các cô ở bên tay phải dưới lầu một” Quản gia nói xong câu này rồi liền đi.
Võ Hạ Uyên ôm quần áo, ngồi trên giường mười phút, lúc này mới hoàn toàn thích ứng với tình hình trước mắt.

Bất kể nói thế nào, tình thế bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với ở bên cạnh Phan Hựu Minh rồi.

Hơn nữa nhìn Phạm Đình Cảnh cũng có vẻ không quá quan tâm đến cô, như vậy thì phạm vi hoạt động cũng có thể rộng hơn chút.

Võ Hạ Uyên cảnh báo bản thân một lần nữa, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Cả người cô mệt mỏi, những chỗ bị Phan Hựu Minh đánh vẫn còn đang đau âm ỉ, nhưng nằm trên giường nửa tiếng đồng hồ mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.


Võ Hạ Uyên dứt khoát cầm quần áo sạch lên, rón rén đi xuống phòng tắm lầu một, tắm rửa thoải mái một chút.

Sau khi để bụng rỗng đi ra, Võ Hạ Uyên thoáng chốc đã ném mấy chữ thận” ra sau đầu.
Vì cô sắp chết đói rồi.
Phòng bếp ở ngày bên cạnh.

Võ Hạ Uyên nhìn khắp xung quanh một lượt, xác định không có ai rồi liền “soạt” một cái chui vào.
Cô không biết rằng cả căn biệt thự này, trừ phòng ngủ và phòng tắm ra, những nơi khác đều có camera theo dõi.

Hơn nữa, Phạm Đình Cảnh buồn chán đến cực điểm thường mở lên xem.

Đây cũng là nguyên nhân mà người giúp việc trong biệt thự đều vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cho dù bốn phía bày đồ vật giá trị xa xỉ thì bọn họ cũng không dám đụng vào.
Mà hiện giờ, Phạm Đình Cảnh đang thưởng thức hành động lén lén lút lút của Võ Hạ Uyên.
‘Võ Hạ Uyên mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện không hề có đồ ăn chín.

Cô lại nhìn về phía bếp nấu mà quan sát một chút, sau khi cái bụng kêu lên một tiếng nữa, cô liền quyết định dứt khoát lấy một vài nguyên liệu ra định nấu một bát mì bình thường.
Gô vừa cẩn thận vừa dè dặt, những thứ có thể dùng tay xử lý thì sẽ không dùng dao, cũng may chất lượng của bếp vô cùng tốt, không có khói dầu mà tiếng cũng rất nhỏ.

Rất nhanh, mì mọi chuyện đều phải cẩn đã nấu xong.

Váng dầu nhàn nhạt nổi lên một tầng, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn.

Võ Hạ Uyên lại cẩn thận bỏ thêm mấy cọng rau thơm, cảm thấy nước bọt cũng sắp tuôn ra rồi.
“Đấy là cái gì thế?” Giọng nam trâm thấp bỗng vang lên sau lưng khiến linh hồn Võ Hạ Uyên thoáng chốc nổ tung.


Bát mì trong tay cô suýt chút nữa đã rơi xuống đất, nhưng vừa lung lay hai cái thì đã được Phạm Đình Cảnh nhanh tay lẹ mắt đón lấy.

Sau đó, người đàn ông ghé lại gần ngửi ngửi, lập tức sáng bừng mắt lên.
Thấy Phạm Đình Cảnh bưng mì của mình đi, Võ Hạ Uyên đau đớn vô cùng.

Cô đi theo phía sau Phạm Đình Cảnh, trơ mắt nhìn anh ấy lưu loát ăn hết sạch.
Sắc mặt Võ Hạ Uyên xanh như màu lá, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa, ngay vào lúc cô đau khổ nhất thì Phạm Đình Cảnh ngẩng đầu hỏi: “Còn không?”
Võ Hạ Uyên như thấy được hi vọng, vội gật đầu không ngừng: “Còn!” Cô đón lấy ánh mắt chờ mong của Phạm Đình Cảnh, đột nhiên ý thức được điều gì: “Anh đói lắm à?”
Phạm Đình Cảnh gật đầu.
“Vừa khéo tôi cũng đói, hay là chúng ta cùng nhau ăn?” Võ Hạ Uyên thăm dò hỏi: “Tôi còn biết nấu rất nhiều món ngon nữa”
“Đi nấu đi” Phạm Đình Cảnh từ chối cho ý kiến.
Vốn bị chủ nhà bắt được là rất mất mặt, nhưng nhìn Phạm Đình Cảnh có vẻ không muốn so đo, lại được đối phương cho phép, cảm giác đói bụng khiến sức làm việc của Võ Hạ Uyên tăng kinh người.

Nửa tiếng sau, cô khống chế cả một căn bếp, làm một tô mì lớn, thịt heo luộc cay, tôm kho cay, da hổ cay các.
loại Tâm mắt Phạm Đình Cảnh nhìn theo bóng dáng đi tới đi lui lắc lư của Võ Hạ Uyên, lại hoàn toàn ngây ra khi Võ Hạ Uyên bưng lên từng món ăn một.

Võ Hạ Uyên cảm thấy cậu chủ này giống như trước nay chưa từng được ăn vậy, thoáng chốc như phát hiện ra đại lục mới “Thử xem!” Võ Hạ Uyên nhìn đũa đặt trong phòng bếp, đoán được là có lẽ Phạm Đình Cảnh biết dùng.
Thực ra thì Phạm Đình Cảnh không biết dùng, nhưng anh ấy học theo động tác tay của ‘Võ Hạ Uyên, thuận lợi gặp được một miếng thịt lên.
Ăn một miếng vào, vẻ mặt Phạm Đình Cảnh dần trở nên thâm sâu khó lường, Võ Hạ Uyên có chút không nắm chắc: “Ngon không?
Có thể sẽ hơi cay, nếu không hợp khẩu vị…”
“Tôi đột nhiên cảm thấy tiền này tiêu rất xứng đáng” Phạm Đình Cảnh trầm giọng cắt ngang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận