Trương Tấn Phong đi lên phía trước giữ lấy bả vai Võ Hạ Uyên, trầm giọng giải thích, “Cổ họng bị thương rồi, tạm thời không nói được”
“Sao lại bị thương?” Võ Đức Huy lạnh mặt nhìn về phía Trương Tấn Phong, rất có tư thế chất vấn hỏi tội.
‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngăn bọn họ lại.
Trần Anh Thư tiến đến kéo Võ Hạ Uyên qua một bên, tức giận nói: “Muốn nhao nhao thì ra ngoài nhao nhao, chúng tôi đã lâu rồi không gặp, còn muốn nói chuyện với nhau nữa”
Đợi đến khi Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư đi vào phòng khách, hai người đàn ông đứng ở cửa ra vào trừng mắt với nhau nửa ngày cuối cùng cũng lặng lẽ rút quân, ngoan ngoãn đi theo sau.
Trần Anh Thư ôm Võ Hạ Uyên thân thiết nửa ngày, hỏi lung tung cái này cái kia, Trương Tấn Phong thì trả lời thay cô, khi nhắc đến Phan Hựu Minh, sắc mặt Võ Đức Huy lập tức thay đổi.
“Hạ Uyên, em chắc chắn đó là ảnh chụp của mẹ không?” Giọng Võ Đức Huy bình thản nhưng Trần Anh Thư biết, đây là dấu hiệu Võ Đức Huy đang tức giận.
Võ Hạ Uyên chầm chậm gật đầu, cô sẽ không nhìn nhầm.
“Thật đúng là” Võ Đức Huy thấm giọng, Phan Hựu Minh đầu tiên là bắt cóc em gái anh ta, nếu như ông ta thật sự có liên quan đến cái chết của mẹ anh, vậy thì chuyện giữa bọn họ không biết phải tính toán như thế nào.
“Phan Hựu Minh ở đâu?” Võ Đức Huy hỏi.
“Chạy rồi, tôi đã hỏi thăm Charlson về mấy chỗ bất động sản cả Phan Hựu Minh, kể cả một hòn đảo, nhưng đều không có ai” Hai con ngươi Trương Tấn Phong run lên, “Nhưng có thể xác định được là đang ở Âu Mỹ”
“Vậy thì sẽ dễ hơn” Trần Anh Thư nói tiếp: “Chỉ cần cho tôi một chút manh mối, tôi có thể móc ra toàn bộ nơi ở của ông ta!”
Nhắc đến Phan Hựu Minh, Võ Hạ Uyên liền nghĩ đến một người, cô nhanh chóng đánh chữ: ‘Mẹ con Phan Minh Tú đâu?”
Trương Tấn Phong nhìn thoáng quá, không có cảm xúc gì: “Vũ Thùy Dung chết rồi, Phan Minh Tú mặc dù được cứu, nhưng…” Anh dừng một chút, “Sống không bằng chết”
Võ Hạ Uyên nghĩ tới tình trạng thảm khốc ngày đó, bàn tay nằm điện thoại siết chặt lại “Không liên quan đến em” Trương Tấn Phong thấp giọng.
Võ Hạ Uyên cười cười với anh, tất nhiên cô sẽ không đổ loại sai lâm này lên người mình, cô chẳng qua chỉ là cảm thấy thương tiếc, đó là một cô gái rất tốt.
Cũng không lâu lắm, Trương Tấn Phong nhận điện thoại của Phùng Bảo Đạt, nói là Charlson ghé thăm.
Bây giờ bọn họ đang ở Âu Mỹ, tất nhiên bọn họ sẽ cho người cầm quyền của nhà Charlson đủ mặt mũi.
“Có làm phiền đến mọi người không?”
Phạm Đình Cảnh mặt lạnh đứng ở cửa ra vào, mặc dù nói vậy, nhưng cũng không dừng bước mà đi vào bên trong.
“Cậu Charlson” Võ Đức Huy mở miệng.
Ánh mắt Phạm Đình Cảnh dừng lại trên mặt Võ Đức Huy băn khoăn một chút, giống như nhìn ra cái gì đó, anh ta thấp giọng nói: “Không cần kêu lạnh nhạt như vậy, tất cả mọi người cứ gọi tôi là Phạm Đình Cảnh cho tiện.
”
Lời này làm Võ Đức Huy dễ chịu hơn một chút, lúc anh ta biết họng của Võ Hạ Uyên là do vị hôn thế trước của Phạm Đình Cảnh làm cho bị thương, cho nên chuyện gì liên quan đến Phạm Đình Cảnh anh ta cũng đều không vui, nhưng bây giờ thấy được người thật rồi, anh ta phát hiện ra người thực tốt hơn dự đoán rất nhiều.
Khí chất quanh người Phạm Đình Cảnh rất giống bọn họ, kiêu căng thì không ai sánh kịp, đương nhiên, chỉ có những người thực lực ngang nhau mới có thể thưởng thức lẫn nhau.
‘Võ Hạ Uyên chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp, nhìn thấy Phạm Đình Cảnh cũng không có cảm giác kinh ngạc gì, cô mở tủ lạnh ra chuẩn bị thêm vài món, Phạm Đình Cảnh cất giọng hô lên: “Cá hấp, cứ như lúc trước, siêu siêu cay!”
“Giống như lúc trước?” Trương Tấn Phong híp mắt lại, “Cậu từng ăn rồi?”
“Đã từng ăn” Phạm Đình Cảnh tỏ vẻ đương nhiên, “Sau khi cô ấy được tôi đưa về thì trở thành đầu bếp nữ trong nhà”
Trương Tấn Phong cười lạnh: “Cậu có vẻ còn rất hưởng thụ”
Phạm Đình Cảnh cảm thấy mùi lửa giận, giả vờ vô tội giải thích: “Làm ơn, tốn bao nhiêu tiền mua một nữ hầu về, cũng không thể mua về để không được? Anh cũng phải nghĩ từ lập trường của tôi chứ, lúc đó tôi có biết thân phận của cô ấy đâu, sau khi biết không phải tôi cũng trả lại hết cho anh rồi sao? “
Trương Tấn Phong tiếp tục hừ lạnh, trong lòng cảm giác vô cùng không vui.
“Sao nào” Ánh mắt Phạm Đình Cảnh đầy vẻ chế nhạo: “Cô ấy nấu ăn cho tôi, anh ghen sao?”
Lúc này Tổng giám đốc Trương không thể mất mặt được, anh vô cùng có khí thế cười nhạo: “Tôi mà phải ăn loại dấm nhạt này sao?
Tôi có thể ăn đồ ăn cô ấy làm cả một đời, cậu có thể không?”
Phạm Đình Cảnh: “.
.
° Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú, năm người quân quần quanh một chiếc bàn ăn lớn, ăn đến khi ăn lưng chừng mới bắt đầu nói chuyện chính.
“Hành tung cụ thể của Phan Hựu Minh tôi thật sự không biết” Phạm Đình Cảnh mở miệng: “Nhưng có một số công ty dưới tên ông ta vẫn còn hoạt động”
Võ Đức Huy nói tiếp: “Cũng chỉ còn lại những cái công ty kia, nếu như phá hủy toàn bộ thì tôi không tin ông ta còn có thể ngồi yên”
“Việc này tôi không thể ra mặt” Tư thế bóc vỏ tôm của Phạm Đình Cảnh vô cùng ưu nhã, “Nói cho cùng thì trước đây cũng từng hợp tác với Phan Hựu Minh, đỡ có người nói tôi qua cầu rút vái Trương Tấn Phong biết anh ta chỉ lo thân mình nhưng cũng không nói gì ‘Võ Hạ Uyên ở một bên yên lặng bẻ chân cua, chấm thịt cua mượt mà với tương sau đó để vào trong bát Trương Tấn Phong, Phạm Đình Cảnh liếc qua, trong lòng khẽ động đậy, mặc dù trước đó anh ta trừng ngồi chung bàn ăn với Võ Hạ Uyên nhưng cũng chưa từng thấy Võ Hạ Uyên chủ động như thế này, lại nghĩ thêm một chút, anh ta không khỏi tự giễu, Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong là vợ chồng, còn anh ta là gì?
Nhìn Trương Tấn Phong chỉ ăn nửa bát cơm, Võ Đức Huy nhíu mày: “Cậu đúng là càng ngày ăn càng ít”
“Không thấy ngon miệng”
Võ Hạ Uyên nghe vậy liền múc thêm một bát canh gà nữa đặt trước mặt Trương Tấn Phong, anh cười cười rồi uống một ngụm.
‘Võ Hạ Uyên mất tích lúc Trương Tấn Phong còn đang dưỡng thương, bị thương ở ngực không phải chuyện đùa, đáng lẽ ra không được suy nghĩ nhiều hay làm gì mệt nhọc, nhưng hai tháng này Trương Tấn Phong không chú ý chút nào, nếu như không phải có khí chất mạnh mế thì ai cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra anh gầy đi rất nhiều.
Trương Tấn Phong uống canh gà xong, bộ dáng khi đưa bát canh nhẵn bóng cho Võ Hạ Uyên giống như dâng vật quý: “Uống xong rồi”
‘Võ Hạ Uyên vui mừng vỗ vỗ bả vai anh, nếu không phải có nhiều người ở đây cô chắc chắn sẽ hôn Trương Tấn Phong.
Phạm Đình Cảnh thực sự chịu không nổi loại thức ăn cho chó này, ăn xong liền đi ngay.
‘Võ Đức Huy và Trần Anh Thư ở ngay căn phòng sát vách, thấy cũng muộn rồi nên về phòng ‘Võ Hạ Uyên rửa bát trong phòng bếp, Trương Tấn Phong không nhin được đến giúp đỡ, sau đó thành công đập vỡ một cái đĩa.
Trương Tấn Phong: “.
.
‘ Võ Hạ Uyên cười rồi đẩy Trương Tấn Phong ra khỏi phòng bếp, trong họng phát ra âm thành khàn khàn, Trương Tấn Phong nghe vậy, đáy lòng đau nhói Chờ Võ Hạ Uyên rửa tay sạch sẽ xong, anh ôm lấy cô từ phía sau, Võ Hạ Uyên đẩy đẩy hai lần tượng trưng cho có, sau đó liền rơi vào cái lưới ôn nhu của Trương Tấn Phong, hai người ôm hôn từ phòng bếp vào tận phòng ngủ, sau đó liền làm chuyện khiến người ta tim đập nhanh mặt đỏ bừng.
Sau môt phen làm chuyện người lớn, Võ Hạ Uyên tựa trên vai Trương Tấn Phong, viết chữ trong lòng bàn tay anh: ‘Ðức Minh đâu? “
Sau khi Trương Tấn Phong hiểu thì không nói câu nào, chỉ mở máy gọi video call.
Trong video đầu tiên lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên xa lạ, Võ Hạ Uyên nghĩ rằng đó có lẽ là bảo mẫu chăm con, ống kính lung lay mấy lần, một khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn đáng yêu xuất hiện.
Ánh mắt Võ Hạ Uyên sáng lên, trái tim bị con trai đáng yêu làm cho tan chảy.
Bào Ngư nhìn màn hình mấy giây, sau đó bắt đầu cười khanh khách, “Bal Ba bai”
Thần sắc Trương Tấn Phong trở nên vô cùng ôn nhu, anh ôm chặt Võ Hạ Uyên: “Nhìn xem ai đang ở cạnh ba nào?”
Bào Ngư nghiêng đầu sau đó lập tức vui vẻ: “Mẹ mẹ!”
Tiếng mẹ này làm mũi của Võ Hạ Uyên chua xót, cô vùi đầu vào ngực Trương Tấn Phong, cố gắng kìm chế để không chảy nước mắt.