Phùng Ngọc Chỉ chưa từng nhìn thấy Võ Hạ Uyên.
như vậy bao giờ, giống như là hận không thể rút gân uống máu, nuốt sống bà ta vậy.
“Mày, mày buông tao rai” Phùng Ngọc Chi bị dọa sợ nên dùng sức ngửa người ra phía sau, hệt như thấy quỷ.
“Võ Hạ Uyên , cô bình tĩnh lại một chút đi!”
Trương Thiên Định.
cũng bước lên mà kéo người lại.
“Cút ngay cho tôi!” Võ Hạ Uyên mắng.
“Uyên… Âm thanh Trương Tấn Phong trầm thấp nhưng lại cưng chiều vang lên: “Đến đây”
Bỗng dưng hành động của Võ Hạ Uyên dừng lại nhưng vẫn oán hận đến mức hàm răng cũng căn đến tê dại.
“Uyên”’ Một bàn tay ẩm ướt đặt lên mu bàn tay cô, Võ Hạ Uyên.
giống như chạm vào điện mà buông lỏng Phùng Ngọc Chỉ ra.
Phùng Ngọc Chỉ vội vàng trốn ra sau lưng Trương Thiên Định , chỉ vào Võ Hạ Uyên rồi hét: “Thấy không hả? Nó thật sự muốn giết tôi!
Khụ khu… Nó mới là người mang lòng dạ xấu xa!
“Âm ï đủ chưa hả?!” Ông Trương giận đến mức đỏ mặt tía tai: “Mấy người thấy tôi sống quá lâu, quá khỏe mạnh nên muốn ép chết tôi đúng không?”
Trong phút chốc, không ai nói câu nào.
“Đi đi, đi báo cảnh sát, bắt người phụ nữ này lại cho tôi!” Ông Trương chỉ vào người giúp việc nữ.
Võ Hạ Uyên nói khẽ: “Chỉ bắt mỗi cô ta sao?”
Ông Trương không lên tiếng.
Võ Hạ Uyên không thèm quan tâm tới Phùng Ngọc Chỉ mà là nhìn chằm chăm ông Trương : “Ba , một nữ giúp việc chưa từng nói mấy câu với Tấn Phong, thật sự sẽ làm ra loại chuyện khiến người ta phải hoảng sợ này chỉ vì bị Tấn Phong từ chối sao? Rốt cuộc là ai có ý muốn giết người, con nghĩ trong lòng ba rất rõ ràng, nếu không phải Phùng Huy Hoàng tham ô ba mươi tỷ kia thì…
“Võ Hạ Uyên !” Phùng Ngọc Chi nâng cao giọng cắt ngang lời của cô: “Mày đừng có ngậm máu phun người!”
“Chị sợ cái gì chứ?” Võ Hạ Uyên cười khẩy.
“Đúng, Phùng Huy Hoàng tham ô, chuyện này là nhà họ Phùng có lỗi với nhà họ Trương , bây giờ Phùng Huy Hoàng đang ở bên trong tù, pháp luật phán quyết thì nào thì cứ phán quyết thế đó, tôi không cần thiết phải vì chuyện này mà muốn mạng của Tấn Phong !
Tại sao cô lại đổ oan lên đầu tôi chứ?” Phùng Ngọc Chỉ nói vô cùng rõ ràng và rành rọt.
Vẻ mặt ông Trương hơi giãn ra một chút.
Trương Thiên Định liên tục cúi đầu, anh ta biết rõ sự thật so với bất cứ ai… Nhưng người bên cạnh anh ta lại là mẹ mình.
“Ông nội…” Trương Thiên Định thấp giọng: “Dù sao, dù sao cũng không có bằng chứng gì mà” Chính anh ta khi nói chuyện cũng khó khăn.
Một lúc sau thì ông Trương gật đầu: “Cũng đúng”
Chi không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng.
Trong chốc lát, Trương Tấn Phong ngây người, anh cau mày nắm lấy tay Võ Hạ Uyên , lạnh lùng nói: “Em làm gì vậy? Có bị thương không?”
Võ Hạ Uyên không nhìn Trương Tấn Phong mà nhìn chằm chăm mặt đất bừa bộn: “Mấy người là đồ lòng lang dạ sói…”
Ông Trương mở to hai mắt: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói bọn các người là đồ lòng lang dạ |” Võ Hạ Uyên.
gắn từng câu từng chữ, giống như là ngay cả máu thịt cũng bỏ vào miệng mà nhai.
Thậm chí là lộ ra chút điên cuồng.
Cô hất tay Trương Tấn Phong ra, che chẩn người đàn ông ở phía sau mình, khuôn mặt tuyệt đẹp hệt như lưỡi dao vừa được tút ra, có thể chém tất cả những thứ muốn đến gần thành hai đoạn: “Anh ấy làm nhiều chuyện vì các người như vậy, cuối cùng lại muốn anh ấy chết sao?” Võ Hạ Uyên nghiến răng nghiến lợi: “Sau này chỉ cần có tôi ở đây thì mấy người đừng hòng lấy được một chút lợi ích từ Trương Tấn Phong !”
Trương Tấn Phong nhìn bả vai mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên , bỗng dưng hốc mắt anh nóng lên.
Diệp Sâm nhìn Võ Hạ Uyên ở trước mắt một cách tán thưởng, thoạt trông người phụ nữ này rất có sức quyến rũ, cô đối xử vô cùng khoan dung với người khác, cũng không giống những bà chủ nhà giàu thích làm màu và đạo đức giả kia, cô có quy tắc đối nhân xử thế riêng của mình, giữ vững ranh giới cuối cùng, tuyệt đối không chùn bước, sau khi bị người khác tổn thương cũng chẳng sợ bị đám người giàu sang quyền thế đè ép mà quang minh chính đại nói: “Các người là đồ lòng lang dạ Sói.
Mặc dù chuyện này không phù hợp với tư cách người ngoài như anh ta nhưng Diệp Sâm vân muốn nói: Hả lòng hả dạt Mọi người bị Võ Hạ Uyên mắng, trong phút chốc còn chưa nói gì, đợi bọn họ phản ứng kịp thì Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đã đi mất rồi.
Vừa lên xe Võ Hạ Uyên thì đã không kìm được, nước mắt không ngừng rơi, cô liều mạng nắm chặt tay của Trương Tấn Phong rồi ho nhẹ hai tiếng, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói rồi nói với Diệp Sâm đang lái xe: “Bác sĩ Sâm, làm phiền anh chạy tới bệnh viện và sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn thân cho Tấn Phong nhé”
Diệp Sâm dựng vách ngăn ở giữa xe lên, cuối cùng bảo: “Tôi biết rồi”
Võ Hạ Uyên dựa vào ngực Trương Tấn Phong, cẩn thận vuốt ve gò má của anh, cánh tay, hông rồi đến vị trí của trái tim, không ngừng nghẹn ngào khóc: “Có đau ở chỗ nào không anh? Nói thật với em đi”
“Không đau” Trương Tấn Phong luống cuống tay chân lau nước mắt cho Võ Hạ Uyên: “Uống thuốc rồi thì sẽ không sao nữa”
“Lỡ như hôm nay em không đến thì sao?”
Võ Hạ Uyên sợ hãi, cảm giác như cổ họng bị người khác mạnh bạo bóp chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
“Tại sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?”
Tuy Võ Hạ Uyên.
đang khóc nhưng sự hận thù dưới đáy mắt càng lúc càng rõ ràng: “Tại sao bọn họ có thể làm như vậy…
Có thể ban đầu ông Trương và Trương Thiên Định không biết chuyện nhưng sau đó thì thế nào? Bọn họ lưỡng lự trong thoáng chốc p tức lựa chọn bảo vệ Phùng Ngọc Chi, dựa vào cái gì chứ?
Trương Tấn Phong cũng thất vọng với cách làm của bọn họ, nhưng ít nhiều gì cũng đã đoán trước sự thất vọng này rồi, ít nhất là anh không căm hận, bởi vì mệt mỏi nên không thể sinh ra loại suy nghĩ đó, bây giờ toàn bộ lòng bàn tay của anh đều là nước mắt của Võ.
Hạ Uyên , đã rất lâu anh không nhìn thấy Võ Hạ Uyên khóc như vậy, người anh nâng niu trên đầu quả tim, hiện tại đang khóc lóc tới ruột gan đứt đoạn, sao anh có thể không căm hận chứ?
“Đừng khóc” Trương Tấn Phong hôn tóc ‘Võ Hạ Uyên : “Sau này chúng ta cũng đừng quan tâm đến những người đó nữa được không?”
Võ Hạ Uyên khịt mũi: “Thật sao?”
Trương Tấn Phong nói một cách mạnh mẽ: “Thật.”
Sau khi kiểm tra toàn thân xong, Diệp Sâm nói rằng trái tim của Trương Tấn Phong vẫn đập rất nhanh, có thể tác dụng phụ của propranolol sẽ kéo dài mấy ngày nên để anh nằm nghỉ ngơi trên giường, Võ Hạ Uyên ghi nhớ từng cái một.
Trương Tấn Phong phát hiện gần đây Võ Hạ Uyên.
thường xuyên ngẩn người, không chỉ có vậy, buổi tối còn luôn gặp ác mộng, những gì anh có thể làm là ở bên cạnh vợ mình, mà sau khi nhà cũ bên kia gọi thoại lần thứ ba.
thì đã bị anh cho vào danh sách đen.
Bống chốc Trương Tấn Phong cảm thấy cả người đều thoải mái và nhẹ nhõm.
Ông Trương chưa bao giờ bị người ta chỉ vào mũi mà chửi, hôm đó sau khi Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên rời đi, ông giận đến độ suýt tất thở, nhưng sự áy náy trong lòng lại dâng lên, khó có thể kìm nén, ông biết mình khá bất công với Trương Tấn Phong nhưng Trương Tấn Phong lại chưa từng than phiền điều gì, ông ỷ vào việc con trai không thèm quan tâm, qua một đoạn thời gian dài thì lại thoải mái đứng dậy, ai ngờ sẽ có một ngày bị Võ Hạ Uyên.
đâm thủng không chút nể nang, nói bọn họ là sói.
Lòng lang dạ sói.