Phùng Bảo Đạt hóm hỉnh quay người rời đi, Võ Hạ Uyên cầm hai túi bánh màu xanh đã gói ghém cẩn thận đặt vào tay anh.
Trương Tấn Phong liếc nhìn tên cửa hàng ở trên túi: “Em xếp hàng mua à?”
“Ừm” Võ Hạ Uyên đặt túi bánh màu xanh xuống, sau đó hôn lên má người đàn ông này: “Em vẫn còn bận chút việc, xong việc rồi em về nhà đợi anh nha”
Trương Tấn Phong cũng không nghĩ nhiều: “Được rồi”
Đợi Võ Hạ Uyên.
bước ra khỏi tòa công ty, sự tức giận trên khuôn mặt cô đã hiện rõ, cô liền gọi điện cho Trần Anh Thư ,đợi đầu dây bên kia nghe điện thoại câu đầu tiên cô nói: “Tớ bây giờ đang rất tức giận, phải làm sao?
Trần Anh Thư có chút bối rối: “Cậu sao vậy?”
“Trương Tấn Phong chọc tức tớ, nhưng…”
Võ Hạ Uyên.
cản môi: “Tớ không nỡ mắng anh ấy”
‘Vừa rồi những lời nói của Trương Tấn Phong cô đã nghe thấy hết rồi, gì mà dùng kế của chính họ để đánh lại họ, đúng là một chút tự bảo vệ bản thân cũng không có.
Trần Anh Thư ngáp một cái: “Cậu sắp xếp việc nhà đi, tớ đưa cậu đi dạo đâu đó nhé?
Đừng để anh ấy nghĩ rằng cậu đi lạc”
Võ Hạ Uyên không chút do dự: “Được.”
Sau khi hai người gặp nhau, Trần Anh Thư: lái xe vòng trái rẽ phải, nhân tiện nghe Võ Hạ Uyên than thở về chuyện Trương Tấn Phong , thỉnh thoảng nói thêm vào một hai câu: “Ừ, đúng thật là quá đáng”
Thật ra cô rất hiểu Võ Hạ Uyên , cũng rất hiểu Trương Tấn Phong, dùng lời lẽ của Võ Tư Hàm mà nói, trong lòng Trương Tấn Phong chính là người tàn nhẫn, tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với chính mình, đây là điều đã khắc sâu vào trong xương máu, nhất thời không thể thay đổi được.
Trần Anh Thư đậu xe trước một cánh cửa sắt đổ nát, Võ Hạ Uyên ngó đầu nhìn ra ngoài: “Đây là đâu vậy?”
“Lát nữa cậu sẽ biết”
‘Võ Hạ Uyên cùng Trần Anh Thư bước vào trong mới phát hiện ra rằng tòa nhà hơi đổ nát cũ kĩ này cảnh vật có chút gì đó rất đặc biệt, bên trong đầy đủ các loại trang thiết bị, Võ Hạ Uyên nhìn Trần Anh Thư thay quần áo xong, đeo găng tay và mũ bảo hiểm một cách khéo léo, rồi dùng tay ra hiệu: “Lên đây thử chút đi”
Võ Hạ Uyên vẫn chưa được chơi qua trò này lần nào, bất ngờ từ chối: “Không chơi nổi Trần Anh Thư nhíu mày: “Lo lắng tớ bị thương à? Đây chỉ là kĩ năng của con mèo mèo cào thôi.”
Những lò Hạ Uyên ‘Võ Hạ Uyên thay quần áo xong trên sân khấu càng lúc càng thấy thích thú, cuối cùng này không thuyết phục được Võ Trần Anh Thư phải nghiêm túc hơn một chút, một tiếng sau Võ Hạ Uyên mệt đến nỗi nằm trên mặt đất, nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác thoải mái trước giờ từng có, giống như tất cả tế bào đều đang hít thở.
“Thoải mái hơn chút rồi chứ?” Trần Anh Thư ngồi xuống bên Võ Hạ Uyên .
Võ Hạ Uyên thở hổn hển: “Sao cậu lại tìm được chỗ này?”
“Tớ quen ông chủ ở đây, ông ấy ngày trước là một tuyển thủ chuyên nghiệp , sau khi nghỉ hưu ông ấy xây dựng một phòng tập võ trong ngôi nhà cũ của mình, tuy vẻ đời tư đổ vỡ nhưng trong giới nó lại có tiếng tăm rất lớn” Trần Anh Thư giải thích Võ Hạ Uyên nhẹ gật đầu, nhìn bầu trời đang chìm xuống ngoài cửa sổ, nghĩ răng Trương Tấn Phong chắc đã về đến nhà.
Trương Tấn Phong về đến nhà, anh thấy đang bận rộn trong bếp không phải là Võ Hạ Uyên mà là một dì thường xuyên được mời đến để giúp việc nhà, trên đầu giường để lại một mẩu giấy ghi lời nhắn: “Em giận rồi, anh tự xem xét lại mình đi”
Trương Tấn Phong ngồi lại trên giường năm phút, nghĩ không ra đang yên lành thế tại sao cô lại nổi giận rồi?
Anh nghĩ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng dừng lại ở thời điểm Võ Hạ Uyên gõ cửa rồi đấy cửa mang bánh bước vào, chết rồi, người đàn ông sờ sờ trán của mình, bị nghe thấy rồi.
Cơm dì nấu Trương Tấn Phong chỉ ăn được một chút, anh thật sự đã bị Võ Hạ Uyên là cho sợ hãi, anh không dám gọi điện cho Võ Hạ Uyên , anh rất ít khi bị mất tự tin như vậy, liên tục suy nghĩ xem xin lỗi theo cách nào là tốt nhất.
Bên kia, Võ Hạ Uyên và Trân Anh Thư đã cùng ông chủ ăn cơm rồi.
Ông chủ là một người đàn ông to lớn thô kệch, nhưng vô cùng trung thực, từ lời nói của ông ấy Võ Hạ Uyên có thể cảm nhận được, những người có bản lĩnh, dễ hòa đồng, ông.
chủ vừa nghe Võ Hạ Uyên là bạn của Trần Anh Thư , không nói gì lập tức liền đăng ký cho Võ Hạ Uyên chiếc thẻ thành viên, sau đó tự tay xuống bếp làm cơm tối, kèm theo hai ba chai rượu trắng.
Võ Hạ Uyên trước giờ chưa từng được ăn như vậy nên cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Mấy giờ thì về ?” Trần Anh Thư hỏi Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên vẫn còn tức giận: “ Không về”
Được.
Trần Anh Thư nghĩ ngồi nhìn bạn tức giận.
Vốn dĩ là hai người không thể tách nhau ra được, đến giận dõi bỏ nhà đi cũng không dám đi xa, vẫn là ở trong An Giang ‘Vừa nói xong những lời này, điện thoại của Trương Tấn Phong gọi đến, Võ Hạ Uyên nhìn chăm chằm vào màn hình điện thoại vài giây rồi lập tức tắt máy.
Trần Anh Thư tán thưởng: “ Được đấy Võ Hạ Uyên của tôi, dám tắt điện thoại của Giám đốc Trương “
‘Ừm” Võ Hạ Uyên nhấp một ngụm rượu: “Gần đây khác rồi”
“Làm sao? Cãi nhau với chồng rồi hả?”
Ông chủ cười nói: “Vợ chồng mà, nay cãi nhau mai lại làm hòa, không có gì là to tát cả.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên như giảm vào trong bãi mìn Những cuộc gọi bền bỉ của Trương Tất Phong liên tục vang lên, Võ Hạ Uyên vừa ấn tắt anh liền gọi đến, dường như có thể lặp đi lặp lại như vậy cả đời này.
Trần Anh Thư : “Cậu tắt máy đi”
Võ Hạ Uyên : “..” nói thật lòng, không dám.
Một khi Trương Tấn Phong không tìm thấy cô, người có lỗi lập tức sẽ biến thành chính bản thân mình.
Điện thoại lại lần nữa vang lên, lần này Võ Hạ Uyên ấn nghe.
“Võ Hạ Uyên ?” Giọng nói rõ nét của Trương Tấn Phong vang lên.
Võ Hạ Uyên nét mặt ủ rũ không muốn trả lời Ông chủ ở một bên ôn hòa nói: “Cô xem chồng cô lo lắng đến như vậy, nhanh về nhà đi”
Trương Tấn Phong nghe thấy có giọng đàn ông, giọng điệu lập tức biến đổi: “Em đang ở đâu?”
‘Võ Hạ Uyên : “Không liên quan đến anh”
“Võ Hạ Uyên ” Trương Tấn Phong nghiêm nghị hạ giọng nói: “Đừng khiến anh tức giận”
Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Vậy Giám đốc Trương tức giận đi, em ở bên này vẫn…”
“Anh sai rồi” Trương Tấn Phong hạ giọng.
Võ Hạ Uyên có chút nghẹn ngào, kịch bản này có gì đó không đúng.
“Em về nhà đi” Trương Tấn Phong lại nói: “Anh có chút không thoải mái”
Bàn tay Võ Hạ Uyên đặt trên bàn hơi siết chặt: “Uống thuốc chưa?”
“Không uống”
“Anh!”
“Anh là người như nào em sớm đã biết rồi không phải sao?” Trương Tấn Phong thật thà: “Võ Hạ Uyên , anh trước khi làm việc gì đều suy nghĩ rất kĩ giữa lợi và hại, nếu anh cảm thấy thu về được lợi ích lớn thì việc trả giá một chút cũng không thành vấn đề.
Anh biết em lo lằng về điều này, nhưng những gì Phùng Bảo.
Đạt nói đều chỉ là ví dụ”
“Nhưng anh thừa nhận rồi” Võ Hạ Uyên thấp giọng: “Anh thừa nhận anh sẽ mạo hiểm”
“Vậy nên anh mới cần em lúc nào cũng ở bên cạnh anh”Giọng nói của Trương Tấn Phong nghe có chút tủi thân: “ Võ Hạ Uyên , anh đau trong ngực”
Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu: “ Chờ em, em lập tức về ngay”
Trần Anh Thư không nhịn được cười thành tiếng, tính khí nóng nảy của hai người này thật thú vị.
“Trần Anh Thư, ông chủ, vậy tôi…”
“Được rồi, được rồi” Hai người đối diện cùng lúc vẫy tay chào.
Trần Anh Thư cười nói: “Cậu lái xe về, tớ ở lại nói chuyện với ông chủ, xong việc tớ tự lái xe về “Vậy cậu chú ý an toàn nhé.”
“Về đi, người có thể uy hiếp tôi ở An Giang này vẫn còn chưa sinh ra”
Võ Hạ Uyên nhanh chóng về đến nhà cũng đã là mười một giờ đêm, trong phòng khách tối om, chắc dì cũng đi về rồi, cô kiểm tra đồ ăn trong tủ lạnh thì phát hiện đã dùng hết không ít, nhưng bị đổ vào thùng rác cũng rất nhiều, không biết làm sao, Võ Hạ Uyên lấy con gà hầm hôm qua ra, sau đó bỏ vào nồi vài quả chà là đỏ và quả mâm xôi, nghĩ bỏ vào ba n mươi phút là được.
Võ Hạ Uyên đi qua phòng bé thấy đứa bé ngủ rất ngoan.
Sau khi cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra, ánh sáng lộ ra ngoài, Trương Tấn Phong trầm giọng: “Võ Hạ Uyên ?”
Võ Hạ Uyên.
đẩy cửa bước vào, đứng ở đối diện nhìn anh.