Kim Hoàn Đông vừa mở miệng lập tức khiến cho mọi người thấy ngạc nhiên.
Chỉ có mỗi Trương Tấn Phong là vẫn bình tĩnh, khi anh đối diện với ánh mắt của Kim Hoàn Đông, trong mắt hai người đều hiện lên tâm trạng giống nhau.
Võ Hạ Uyên : “…” Bọn họ là hai kẻ thông minh giả vờ giả vịt luyến tiếc sao?
“Thật ra thì không phải là căn nhà này thì không được” Kim Hoàn Đông nghiêng đầu nói với Bùi Tố: “Em cũng không có phương tiện để trở về chỗ ở xa như vậy, có muốn một căn nhà ở chỗ khác hay không?”
Trương Tấn Phong có hơi kinh ngạc.
Người khiếp sợ giống như vậy còn có Bùi Tố , không ngờ tới là Kim Hoàn Đông lại có thể giúp Trương Tấn Phong nói chuyện, cô cẩn thận quan sát một chút: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Đã suy nghĩ qua.
”
Bùi Tố hơi nghiêm mặt lại, đôi chân thon thả đặt xuống đất từ trên ghế salon, Kim Hoàn Đông lập tức cầm lấy cổ tay của cô, sau khi giúp cô ngồi vững vàng xuống xong, một loạt thao tác này của Kim Hoàn Đông, đều khiến cho Võ Hạ Uyên cảm Bùi Tố như là người không xương vậy.
“Đúng là tạm thời còn chưa có nghĩ đến chuyện đó” Bùi Tố hạ thấp giọng: “Như vậy đi Tổng giám đốc Trương, tôi không cần nhà cũ, nhưng mà ngài phải hứa với tôi một chuyện”
Trương Tấn Phong nhíu mày.
“Yên tâm, chắc chẩn là sẽ đủ trong phạm vi khả năng của ngài, hơn nữa cũng sẽ không uy hiếp đến sự an toàn của bà chủ đây” Bùi Tố cười nhẹ nói.
Trương Tấn Phong suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể, có cần tôi phải viết giấy cam kết hay không?”
“Không cần” Bùi Tố khoát khoát tay: “Tôi đã từng nghe nói qua về tính cách của Tổng giám đốc Trương , một lời chäc chắn, không giống cái loại phụ nữ như Phùng Ngọc Chỉ đó”
Vẻ mặt của Trương Thiên Định như bị lửa đốt nóng hừng hực.
Trước khi đi Kim Hoàn Đông viết g Tấn Phong : “Có thời một dãy số cho tôi, chúng ta cùng uống gian thì liên lạc với một chén: Trương Tấn Phong tự nhiên nhận lấy: “Được-”
Sau khi họ rời đi, Trương Tấn Phong mới quay lại phòng khách, Võ Hạ Uyên đè bờ vai của anh lại, nhắc nhở anh không cần phải quá kích động.
“Hôm nay không có khó chịu.
” Trương Tấn Phong ngẩng đầu nở nụ cười với Võ Hạ Uyên , thấp giọng nói.
“Chú hai” Huỳnh Tố Vân không nhịn được mở miệng: “Thiên Định không biết chuyện này”
“Không biết chuyện?” Trương Tấn Phong hừ lạnh một tiếng: “Phùng Ngọc Chi có đức hạnh như nào, nó lại không biết sao?” Cháu không biết chuyện? Vậy thì cả hai đứa cũng đều không biết chuyện hả?”
Cái cú vả mặt này đánh quá vang rồi.
Thật ra thì tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng *Trương Thiên Định , người ta thường nói con hư tại mẹ, cháu thì hay rồi, làm phản luôn”
Trương Tấn Phong trầm giọng: “Chú có thể giúp cháu một lần hai lần, cũng có thể là nhiều hơn, nhưng mà chú không thể giúp cháu cả đời được, khi đứt là đứt, bốn chữ này đến bây giờ cháu vẫn chưa thể học được sao?”
Trải qua một hồi như vậy, chờ đến lúc về nhà thì đã là bảy giờ sáng, vừa mở cửa lớn ra ‘Võ Hạ Uyên lập tức nhìn thấy Bào Ngư lảo đảo chạy qua bên này, cười đến mức “hi ha”
Võ Hạ Uyên ôm cổ con trai, hôn không ngừng: “Nhớ mẹ không?”
“Nhớ” Bào Ngư nhấn đọc rõ ràng từng chữ: “Nhớ mẹ, còn có cả bố nữa.
*Trời ạ” Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nói: “Tấn Phong, con trai của chúng ta có thể nói rõ ràng này”
Trương Tấn Phong ôm cánh tay cười nhẹ, trong mắt đều là sự kiêu ngạo.
Võ Hạ Uyên bảo với dì giúp việc là có thể về nhà, sau đó đi nấu chút cháo cho Trương Tấn Phong ăn rồi đi ngủ, cô chăm sóc cho anh một lúc, sau khi xác định là cơ thể của người đàn ông không có phát sốt mới thở phào nhẹ nhõm, Lạc Sâm đã nói là tốt nhất không nên để cho Trương Tấn Phong thức đêm, sẽ có hại cho trái tim trong việc cung cấp máu.
Bào Ngư dậy sớm, giờ phút này cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Võ Hạ Uyên ôm con đặt vào trong ngực của Trương Tấn Phong, dịu dàng nói: “Con cùng ngủ chung với bố có được không?”
“Vâng ạ” Bào Ngư vừa nói vừa nhắm mắt lại, rất nhanh hô hấp đã trở nên đều đều.
Mấy ngày kế tiếp cũng không có tin tức của Phùng Ngọc Chi , nhưng Võ Hạ Uyên biết là bà ta sẽ phải lập tức xuất hiện, Phùng Ngọc Chi không chịu nổi khổ cực, dưới tình huống tất cả các nguồn tài chính đều bị cắt đứt, căn bản là bà ta không thể chống đỡ được bao lâu.
Thoát khỏi chuyện như vậy, Võ Hạ Uyên vẫn không yên tâm về Trương Tấn Phong, gần như là mỗi ngày đều đến công ty một lần, theo Phùng Bảo Đạt thấy thì cô thật sự là vô cùng nhạy cảm, ngoài trừ cô ra, đều không cho bất kỳ ai hay chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Tổng giám đốc Trương.
Nhưng vợ đến tận nơi để chăm sóc, Tổng giám đốc Trương có thể từ chối sao?
Không thể!
Không chỉ là không thể, mà Trương Tấn Phong còn rất hưởng thụ Võ Hạ Uyên bưng canh xương ra, màu sắc trong suốt đẹp mắt, bên trên có mấy đoạn hành lá ngắn trôi lơ lửng, ngay cả mùi thơm cũng nhẹ nhàng bay xa “Ăn hết tất cả” Võ Hạ Uyên nghiêm túc nói.
Trương Tấn Phong gật đầu: “Được”
Trương Tấn Phong ăn cơm xong thì xem tài liệu, Võ Hạ Uyên tìm chuyện làm, cô vẫn có ý định xông pha vào giới thương mại một lần nữa, bất kỳ lĩnh vực nào cũng được, dù sao cũng phải thử một chút.
“Phùng Bảo Đạt, cậu có thể giúp tôi in những thứ này ra được không?” Võ Hạ Uyên đi ra ngoài phòng tìm Phùng Bảo Đạt.
Ngoài miệng Phùng Bảo Đạt vừa nói không thành vấn đề, nhưng sau khi tải những tài liệu Võ Hạ Uyên muốn vào máy thì anh phát hiện máy in bị hỏng…
“Bà chủ ” Phùng Bảo Đạt ngượng ngùng, sớm không hỏng muộn không hỏng, hết lần này tới lần khác lại hỏng vào lúc này.
“Phụt” Nhìn vẻ mặt của Phùng Bảo Đạt, ‘Võ Hạ Uyên không nhịn được cười thành tiếng: “Còn chỗ nào có máy in nữa không, để tôi tự đi in”
“Đừng đừng đừng” Phùng Bảo Đạt vội vàng đứng dậy đuổi theo, hai tháng nay tòa nhà văn phòng của ET mới mở rộng ra thêm một chút, trong công ty có rất nhiều nhân viên đều đi nhầm chỗ, chứ nói gì tới Võ Hạ Uyên có đến công ty cũng chỉ ở trong phòng tổng giám đốc mà chưa từng đi chỗ khác, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, anh ta thật sự sẽ phải tìm †ầng nào cao có phong cảnh đẹp một chút để nhảy xuống: “Để tôi đi cùng bà chủ”“
Nhìn qua trong văn phòng thì có vẻ như ai cũng đang làm việc, nhưng thật ra thì tay đang không ngừng lén gõ chữ: Bà chủ đang ở phòng thông tin khu FIII Chờ sau khi Võ Hạ Uyên in xong tài liệu ngẩng đầu lên, phát hiện ở bên ngoài cửa sổ có rất nhiều người vây quanh “Không làm việc hay sao mà ra đây?!”
Phùng Bảo Đạt nghiêm mặt lại.
Mọi người vẫn rất kiêng dè trợ lý đặc biệt Phùng, chỉ cần nhìn bên cạnh Tổng giám đốc Trương luôn không ngừng thay người, nhưng chỉ có anh ta có thể đứng vững gót chân là biết Tống giám đốc Trương coi trọng anh ta nhiều đến mức nào, vì vậy quần chúng vây xem vội vàng tản ra, mà Mỹ Tư Tư làm việc ở khu F vẫn tiếp tục nhìn lén Võ Hạ Uyên cũng không thích ứng được với chuyện bị vây xem như này, sau khi in tài liệu xong thì nhỏ giọng nói với Phùng Bảo Đạt : “Chúng ta đi về thôi”
“Vâng thưa bà chủ”
Vừa dứt lời, Võ Hạ Uyên lảo đảo một cái, Phùng Bảo Đạt vội nói: “Bà chủ sao vậy?”
Võ Hạ Uyên lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, sau đó từ từ di chuyển chân…
Võ Hạ Uyên : ”…
Phùng Bảo Đạt : “…
Gót giày bị gãy.
*Bà chủ mua ở chỗ nào vậy? Chúng ta đến đó khiếu nại.
”
Võ Hạ Uyên kiên định gật đầu: “Nhất định phải khiếu nại”
Phùng Bảo Đạt nhìn khắp nơi một vòng, nói là lên tầng lấy dép cho cô, Võ Hạ Uyên có mấy đôi dép để ở trong phòng làm việc, không còn cách nào, cô gật đầu một cái, cũng không thể nhảy qua nhảy lại trên đường đi được?
Nhưng mà… Võ Hạ Uyên tưởng tượng dáng vẻ mình đi dép một chút, hình như cũng không dễ nhìn cho lắm.
Phùng Bảo Đạt rất nhanh đã trở lại, trong tay anh không có cầm dép, mà là Trương Tấn Phong với vẻ mặt lạnh lùng đi phía sau.
Mặc dù khi ở trước mặt Trương Tấn Phong cô cũng đã bày ra đủ loại dáng vẻ xấu xí, nhưng mà Võ Hạ Uyên vẫn có chút ngượng ngùng.
.