Võ Hạ Uyên bảo lái xe đi đến một tiệm bánh ga tô, mua món bánh kem ô mai mà Bào Ngư thích ăn nhất, lúc cô về đến nhà thì Trương Tấn Phong không có ở nhà.
Bào Ngư đang ngồi ở trên thảm chơi xếp gỗ, nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì hai mắt sáng lên, cậu bé lảo đảo chạy về hướng của mẹ, sau đó được su ôm vào lòng.
“Có nhớ mẹ không?” Võ Hạ Uyên hôn lên mặt Bào Ngư, ôn nhu hỏi thăm.
“Nhớ!” Bào Ngư hung hăng gật đầu, sau đó quấn lấy Võ Hạ Uyên một hồi, nhìn thấy ánh ngọt trên tay Võ Hạ Uyên thì lập tức chảy nước miếng: “Ăn, Bào Ngư đc “Đói?” Võ Hạ Uyên mở hộp ra, nhìn con trai đang ăn ngấu nghiến thì cảm thấy kỳ quái: “Buổi tối con ăn cái gì?”
Bào Ngư lắc đầu, tiếp tục chiến đấu với cái bánh.
Trong phòng bếp sáng choang, Võ Hạ Uyên nhíu mày bước tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức siết chặt lất tay.
Bảo mẫu mới được thuê đến chăm sóc Bào Ngư đang dẫn một đứa bé đứng trước lò nướng thịt, thịt bò Snowflake được vận chuyển bãng đường hàng không từ nước Mỹ đến đây sắp bị mẹ con này nướng xong.
“Ăn ngon không?” Bảo mẫu vuốt ve đầu đứa bé.
“Ăn ngon” Miệng đứa bé kia dính đầy mỡ: “Sau này ngày nào con cũng muốn ăn!”
Bảo mẫu cưng chiều vuốt ve đầu đứa bé kia: “Được, về sau cục cưng của mẹ muốn ăn thì ăn, dù sao vẫn còn nhiều, rất nhiều, ăn không hết” Bảo mẫu nói xong thì đứng dậy, lưu loát pha xong một bình sữa bột: “Con trai con ăn đi, mẹ đi cho thằng nhóc kia ăn”
Đứa bé kia có hơi bất mãn: “Mẹ, mẹ quan tâm nó làm gì?”
“Phải quan tâm, lỡ như…” Lời phía sau của bảo mẫu bị mắc kẹt ở cổ họng, cô ta nhìn thấy ‘Võ Hạ Uyên không biểu cảm gì đứng ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Lỡ như cái gì?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.
“Bà, bà chủ!” Người phụ nữ nhanh chóng giấu bình sữa bột ra phía sau.
“Đức Minh ăn chưa?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.
Bảo mẫu liên tục gật đầu: “Ăn, ăn! Ăn!”
“Đúng không?” Võ Hạ Uyên cười lạnh, chậm rãi đi vào phòng bếp: “Ay da, cơm nước của hai người không tệ nha? Đây là con của cô sao?”
“Vâng vâng vâng” Bảo mẫu vội vàng kéo đứa bé kia đứng dậy, lắp bắp giải thích: “Bà chủ không biết, mấy ngày nay trường học nấu cơm khó ăn, con trai của tôi gầy đi bao nhiêu, đều là người làm mẹ, tôi không lỡ để con trai chịu khổ, vì vậy mới mang nó đến đây, xin phu nhân đừng trách tội”
“Đúng vậy, đều làm mẹ” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng lặp lại lần nữa, sau đó bông nhiên đi đến đạp đố giá thịt nướng: “Cô cũng xứng nói câu này sao? Sau lưng cô giấu cái gì? Gần chín giờ rồi, tôi đã trả giá rất cao để thuê cô tới chăm sóc cho Đức Minh, kết quả là đến bây giờ Đức Minh cũng chưa được ăn, rốt cuộc là ao cho cô cái lá gan này?”
Bảo mẫu ôm chặt lấy đứa bé kia, bị dọa cho câm như hến Sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, đứa bé kia đột nhiên khóc “òa” lên: “Thịt nướng của tôi! Thịt nướng của tôi!”
‘Võ Hạ Uyên tức giận đến mức đầu ngón ay cũng run rẩy: “Thịt nướng của mày? Mày cho răng mẹ mày cầm chìa khóa của nhà tao xong thì nơi này trở thành địa bàn của mày à?
Các người đang là trộm cắp đấy, biết không?”
Bảo mẫu sợ hãi ngẩng đầu lên: “Bà chủ, tôi, tôi chỉ dẫn con trai ăn có vài thứ, không đến mức là trộm cắp chứ? Đúng vậy, tôi còn chưa cho cậu chủ ăn, đó là vì buổi chiều cậu chủ ăn quá nhiều bánh ga tô, tôi lo lắng cậu chủ bỏ ăi “Mẹ, mẹ!” Bào Ngư chạy tới ôm lấy Võ Hạ Uyên, trên miệng cậu bé toàn là bơ.
Nhìn bộ dáng này của con trai, trong lòng Võ Hạ Uyên vô cùng đau đớn, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô cúi người ôm lấy Bào Ngư, giọng nói lạnh như băng: “Đồ trong nhà vẫn thường xuyên được lấp đầy, tất cả đều có giấy tờ ghi rõ ràng chỉ tiết, tôi hỏi cô, mấy ngày nay Tấn Phong ăn những gì?”
“Mì hoành thánh của bà chủ” Giọng nói của bảo mẫu nhỏ như tiếng mưỡi kêu sẽ kiếm kê hóa đơn, nhìn xem các người đã ăn những thứ gì” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn giá nướng thịt: “Cô biết giá thịt bò nhập khẩu của nước Mỹ có giá bao nhiêu không? Trộm cắp tài sản giá trị từ hai triệu đổ lên sẽ bị truy tố”
Bảo mẫu nghe vậy thì luống cuống hết cá lên, “bụp” một cái quỳ xuống mặt đất: “Bà chủ!
Bà chủ! Tôi từ trên núi xuống, chưa từng thấy qua những thứ này.
thế là tôi muốn để cho con trai nếm thử, tôi thật sự không có trộm cảp!
Chuyện của cậu chủ nhỏ là do tôi sơ sót, ngài muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin ngài đừng báo cảnh sát, chồng của tôi đã chết từ sớm, trong nhà chỉ có mình tôi chăm sóc con trai, thật sự không dễ dàng gì Nói xong cô ta bụm mặt khóc thành tiếng Võ Hạ Uyên cảm thấy buồn cười, cái người đi bắt nạt người khác lại làm ra vẻ như thể mình bị bắt nạt.
‘Võ Hạ Uyên hít một hơi: “Cút, đừng giả bộ nữa, để chìa khóa lại, về sau cô không cần tới nữa”
Bảo mẫu không nỡ chia tay công việc này: “Bà chủ…”
“Cút!” Vẻ mặt Võ Hạ Uyên trở lên lạnh thấu xương: “Đừng ép tôi gọi cảnh s: Bảo mẫu nghe xong thì không dám chậm trễ nữa, cẩm chìa cẩn thận đặt trên tủ bếp, sau đó kéo đứa bé kia đi Mà đứa bé kia giống như hiểu rõ cái gì đó, đứng im bất động tại chỗ: “Mẹ, mẹ để chìa khóa lại thì về sau chúng ta ăn như thế nào?
Hơn nữa, con vẫn còn chưa ăn no.
”
Bảo mẫu dắt tay đứa bé kia: “Đừng nói nữa! Theo mẹ về nhài”
“Con không! Con không! Con muốn ăn thịt!
Con còn chưa có ăn no!” Đứa bé kia bỗng nhiên khóc lóc om sòm, tránh khỏi tay bảo mẫu chạy ra ngoài, Võ Hạ Uyên lạnh lùng đứng ở bên cạnh quan sát, nghĩ thầm đúng là hạng người nào thì nuôi con ra hạng người đớ “
Đứa bé kia tức giận đẩy đổ một bình hoa, Võ Hạ Uyên thản nhiên nói: “Ừm, bình hoa kia mười tỷ, tiếp tục đi”
Hai mắt bảo mẫu trợn trằng, súy chút nữa là ngất đùng ra đấy, cô ta đi lên giữ đứa bé kia lại, tát cho nó một cái tát, đứa bé kia che lấy mặt, sau đó bật khóc lớn.
Chỗ đèn trước cửa sáng lên, người thứ nhất đi vào chính là Trương Trúc Phương, bà †a kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này: “Sao vậy?” Theo sau còn có Trương Tấn Phong cùng bố Phong.
Bảo mẫu ôm con trai co vào một góc, khóc vô cùng đáng thương.
Trương Tấn Phong bước tới, ôm cả vợ và con vào lòng, lúc này anh mới phát hiện cả người Võ Hạ Uyên đang run lên, lập tức trở nên lo lắng: “Hạ Uyên, em sao thế?”
Bào Ngư vươn tay về phía Trương Tấn Phong: “Ba ôm”
Trước đó ở phòng khách ánh sáng lờ mờ nên bọn họ không nhìn rõ, giờ phút này bọn họ đang đứng hết ở trong phòng bếp, lúc Bào Ngư vươn tay lộ ta cánh ta trầng nõn nhỏ bé ra, bọn họ nhìn thấy ở trên đó có một vết bầm tím.
Sau khí Võ Hạ Uyên nhìn thấy vết máu ứ đọng kia, lý trí của cô lập tức trở nên hỗn loạn.
Cô bỗng nhiên lao về phía bảo mẫu tát cho cô ta một cái, nghiêm nghị chất vấn: “Cô cắn xén cơm canh của Đức Minh, nhưng tôi nể tình vì cô có con nên không so đo với cô, vậy tôi hỏi cô, vết thương trên người Đức Minh từ đâu mà ra?”
Mỗi câu mỗi chữ của Võ Hạ Uyên đều bị những người ở đây nghe thấy rõ ràng, Phùng Bảo Đạt hít sâu một hơi, Trương Tấn Phong nhìn giá nướng thịt đang lăn nong nóc trên mặt đất, vô thức ôm chặt lấy Bào Ngư, trong mắt hiện lên phong ba bão táp.
“Không! Chuyện này không liên quan gì đến tôi!” Bảo mẫu bị vẻ mặt muốn xé xác cô ta ra của Võ Hạ Uyên làm cho sợ hãi: “Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi!”
“Lúc thuê cô tôi đã nói rõ rồi, chăm sóc tốt cho con trai của tôi, đừng để nó bị va đụng vào đâu” Võ Hạ Uyên nghiến răng nói.
“Nhưng mà, tôi không có thời gian để nhìn chăm chằm vào một đứa bé….
“Đồ khốn nạn!” Bố Lệ bỗng nhiên quát lên: “Phùng Bảo Đạt! Báo cảnh sát!”