Diệp Thành Trung đang đứng ở trung tâm của bữa tiệc, xung quanh là rất nhiều người ăn mặc chỉnh †ề, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Võ Hạ Uyên.
‘Võ Hạ Uyên biết rằng những người đó đều không ai tốt đẹp cả.
“Cô Uyên” Diệp Thành Trung đang ngồi trên ghế uống trà, cũng không nói để cho Võ Hạ Uyên ngồi xuống, ngược lại chỉ vào một bộ ấm trà trên bàn nói: “Nếu cô đã có năng lực như vậy, sao không thử đánh giá xem bộ này đáng giá bao nhiêu?
Võ Hạ Uyên cười nhẹ đáp lại: “Tổng giám đốc Trung đã đánh giá quá cao rồi, loại đồ vật này tôi sợ mình nhìn không chuẩn”
“Cô Uyên!” Diệp Thành Trung vô cùng tức giận, giống như mang theo sức mạnh sấm sét, người bình thường thật sự không chịu nổi được: “Nếu cô đã làm nghề này rồi, cô nên hiểu rằng cho dù những thứ đó có là giả đi chăng nữa, thì cô cũng không được nói nó là giả, cô làm gì cũng phải nhìn mặt người khác chứ”
Võ Hạ Uyên bình tĩnh trả lời ụ bây giờ tổng giảm đốc Trung hỏi tôi, tôi nhất định phải nói nó là thật đúng không”
“Không, nó là giả” Diệp Thành Trung nói xong, những người xung quanh liền cầm bộ ấm trà lên đập vỡ hết, giống hệt như Võ Hạ Uyên đã làm ngày hôm đó.
Diệp Thành Trung làm như vậy chính là muốn làm bẽ mặt Võ Hạ Uyên ở nơi công cộng, cũng không cho cô đường lui nào khác.
Không khí xung quanh im lặng một cách chết chóc.
Đối với việc như vậy, Võ Hạ Uyên sao có thể không bận tâm được chứ, nếu cô quả thật là một người quản lý nhỏ bé có thể sẽ nhất thời đỏ mặt thẹn thùng không biết trốn vào đâu, nhưng cô lại không phải vậy, có kinh nghiệm nào chưa trải qua sao? Sống chết nhiều lần, loại áp lực không thực chất này không là gì đối với cô cả.
Diệp Thành Trung nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên hồi lâu, sau đó đột nhiên chế nhạo: “Tế chất tâm lý của cô Uyên thật cao.
Vậy thì tôi sẽ nói rõ, người nào dám làm hỏng bộ mặt của ‘Vạn Thịnh, Vạn Thịnh cũng dám phá nát mặt kẻ đó”
“Cho dù là công ty Thiên Thần sao?” Võ Hạ Uyên hỏi Diệp Thành Trung cười nói: “Cô cho rằng công ty Thiên Thần vì một nghệ sỹ tiểu tốt vô danh mà đấu được cùng Vạn Thịnh sao?”
Diệp Vĩ Thanh nói tiếp: “Trước mắt vẫn còn cách giải quyết sự việc, bây giờ các người vẫn còn có cách bù đắp tổn thất, bảo Đỗ Minh Thông quay trở về tuyên bố với mọi người, nói răng.”
“Bù đắp gì chứ?” Võ Hạ Uyên ngắt lời, nhìn Diệp Vĩ Thanh nói, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
Sự ghê tởm này của cô cũng khiến Diệp Vĩ Thanh sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ này có biết mình đang làm gì không? Còn nữa cô ta dựa vào cái gì mà ghét anh chứ? Một người đại diện dựa vào…
Dựa vào những cách không chính đáng để lấy được vốn đầu tư cho Đỗ Minh Thông sao, làm sao lại có can đảm thể hiện sự bất mãn với người khác chứ?
Diệp Vĩ Thanh không biết ngọn nguồn của lửa giận trong lòng mình là từ đâu, giống như anh ta đã tức giận rất lâu rồi, Võ Hạ Uyên từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ muốn giải thích.
“Tại sao anh lại cần cô ta giải thích chứ?”
Diệp Vĩ Thanh tự hỏi bản thân, suy cho cùng thì Võ Hạ Uyên cũng là người đã có bạn trai, nhưng nếu đã có người ở bên rồi, tại sao phải còn quấn lấy Phạm Minh Trạch nữa vậy? Còn có Võ Tư Hàm nữa, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra rõ Võ Tư Hàm đối xử với Võ Hạ Uyên rất khác biệt.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Diệp Vĩ Thanh tăng lên theo cấp số nhân, thậm chí còn tự hỏi, có thể là người khác, vậy tại sao lại không thể là anh chứ?
Không đúng!
Diệp Vĩ Thanh đột nhiên nắm chặt tay, bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ! Diệp Vĩ Thanh xuất thân cao quý, là con trai trưởng của nhà họ Diệp, so với mấy anh em cùng thế hệ lại có tiền đồ xán lạn hơn, bởi vì anh ta không muốn kinh doanh nên kiên quyết chọn ngành giải trí.
Trong thế giới thật giả này, anh ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện, khiến cho anh ta luôn có thể bình tĩnh với mọi chuyện diễn ra, anh ta cũng không câu nệ chuyện tình cảm, nhưng lúc này, đào bới lại những chuyện quá khứ, tảng đá trong lòng Diệp Vĩ Thanh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, hơn, kéo theo đó là sự không cam tâm đến sâu sắc.
Diệp Vĩ Thanh cuối cùng cũng hiểu được bản thân anh ta trở nên không bình thường như vậy rõ ràng là đã rung động trước Võ Hạ Uyên rồi…
Làm sao anh ta lại có thể thích cô được chứ? Làm sao anh ta lại có thể thích loại phụ nữ này?
Diệp Thành Trung nổi lên cơn thịnh nộ, ông ta chỉ tay vào Võ Hạ Uyên: “Cô còn không muốn bù đắp hay sao?”
Theo lời của Diệp Thành Trung, một số vệ sĩ đã vây quanh cô.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem Võ Hạ Uyên thấp giọng nhận lỗi lâm của mình, ai biết cô đã ra tay trước!
‘Võ Hạ Uyên sau khi bị một tên vệ sĩ túm tay, cô đã quyết liệt đá vào đầu gối đối phương, chọn vị trí chính xác thâm hiểm nhất, đó là điểm yếu mà huấn luyện viên võ thuật đã nói cho cô biết, sau đó, lợi dụng thân thể tên vệ sĩ đã bị ngã quy, nhanh chóng quay lại đẩy người xuống bể nước bên cạnh, toàn bộ động tác gọn gàng, dứt khoát, không hề chật vật chút nào.
Tất cả mọi người đều há miệng kinh ngạc: Sắc mặt Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn Diệp Thành Trun : “Tổng giám đốc Trung, ông cũng là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, có cần thiết phải dùng loại biện pháp này hay không?”
Đỗ Minh Thông vội vàng lên tiếng, anh ta che chắn Võ Hạ Uyên sau lưng: “Mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của tôi.
Nếu tổng giám đốc.
Trung có thành kiến gì thì nhăm vào tôi, đừng có làm khó một người phụ nữ như vậy”
Diệp Thành Trung cũng có chút sững sờ, ông ta cũng không muốn làm gì Võ Hạ Uyêt bởi vì mấy năm ông ta có làm trong giới xã hội đen muốn dọa Võ Hạ Uyên một chút, ai biết người phụ nữ này lại biết võ, lại bị Đỗ Minh.
Thông nói như vậy như thể ông ta đã làm gì đó với Võ Hạ Uyên vậy.
Đây cũng chưa phải là điều tra.
theo Phạm Minh Trạch chạy đến với khuôn mặt đen xì Phạm Minh Trạch vừa vào cửa liền nhìn thấy mấy tên vệ sĩ chuẩn bị làm gì đó với Võ Hạ Uyên, tim anh ta muốn nhảy lên cổ họng, thậm chí muốn bay luôn ra ngoài.
“Tôi nói cho các người biết” Phạm Minh Trạch đứng ở bên cạnh Võ Hạ Uyên, nhìn như thể muốn ra tay: “Muốn đánh nhau đúng không?
Tất cả mọi người: Đây có vẻ là một tay xã hội đen chuyên bắt nạt các bạn lúc còn đi học.
Diệp Thành Trung đứng dậy: “Tổng giám đốc Trạch!”
Lửa giận trong người Phạm Minh Trạch còn chưa giảm xuống, ai biết được cảm giác sinh tử là như thế nào, nếu như hôm nay Võ Hạ Uyên mất một sợi lông, trở về tổng giám đốc Phong sẽ lột da vứt anh ta đến nơi hoang vu mất! Nghĩ đến đó, Phạm Minh Trạch bật cười châm biếm nói: “Tổng giám đốc Trung, nghệ sĩ trong công ty cạnh tranh là chuyện bình thường.
Bất kể nguyên nhân của sự việc này là gì đi chăng nữa, Lâm Kiên cũng phải chấp nhận.
Đó là bởi vì anh ta kém hơn người khác, ông đã không hỏi chân tướng mọi việc như thế nào thì thôi, nhưng lại lấp liếm che giấu điều sai trái của mình thì thật quá mất phong độ rồi? “
Nụ cười trên mặt Diệp Thành Trung nhạt dần đi: “Tổng giám đốc Trạch đây không phải là đang bênh vực hay sao?”
“Nếu nghệ sĩ và người đại diện của công ty tôi bị đánh tại đây thì Phạm Minh Trạch tôi phải làm sao đây?”
Lâm Diệu Thương từ đầu đến giờ đứng ở một bên vô cùng sợ hãi, cô ta chỉ muốn dạy.
cho Võ Hạ Uyên một bài học, nhưng lại không muốn xúc phạm đến công ty Thiên Thần, huống chi đừng nói đến xúc phạm đến ET đứng sau Thiên Thần, chuyện này Phạm Minh Trạch đích thân ra mặt, mức độ nghiêm trọng lại không giống.
Diệp Vĩ Thanh mở miệng xen vào: “Tổng giám đốc Trạch là đến đối đầu với Vạn Thịnh sao?”
“Được rồi” Phạm Minh Trạch giận dữ cười nói: “Đừng nói chuyện chính diện hay lấp lửng sau lưng, hay là xoay mặt ba trăm sáu mươi độ.
Mấy người chọn cái nào, tôi cũng chiều theo”
Phạm Minh Trạch nghĩ rằng nếu hôm nay bà chủ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa vào công ty Vạn Thịnh lại có thể vượt mặt ET sao? Tổng giám đốc Phong ra tay thì các người chỉ còn đường chết!
Lâm Diệu Thương không thể ngồi yên được nữa mở mị riêng của hai nghệ mức đó đâu: nói: “Ây da, đây là chuyện ï, không cần thiết đến Diệp Thành Trung lập tức trừng mắt nhìn Lâm Diệu Thương, trước đây cô ta là người kêu gào đòi công lý, vậy bây giờ cô ta lại muốn sống ở vũng bùn sao?
Lâm Diệu Thương rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa, không ngờ Phạm Minh Trạch lại xuất đầu lộ diện, phải biết răng ông chủ của Thiên Thần cũng khét tiếng khó lấy lòng, nhưng hôm nay lại vì Võ Hạ Uyên mà… Trái tim Lâm Diệu Thương đột nhiên chấn động.
Lễ nào tin đồn là có thật hay sao?
Khi Phạm Minh Trạch nhìn thấy điều này, anh ta sẽ hiểu.
Sự kiện hôm nay là một Hồng Môn Yến, nhằm buộc Đỗ Minh Thông phải nghe theo lời bọn họ, lật lại sự kiện trước, để đứng ra thanh minh cho Lâm Kiên.
Thật không may, anh ta lại đang có tâm trạng không tốt, Lâm Kiên không biết nhận lỗi lại còn muốn lật trắng thay đen sao!
“Hừ… Hừm, Võ Hạ Uyên, Đỗ Minh Thông, đi thôi” Phạm Minh Trạch cũng không thèm để ý tới Diệp Thành Trung, xoay người rời đi.