Đinh Ngọc Mai sửng sốt: “Anh Trần, anh, anh, anh đừng có đùa với em..”
“Tôi rảnh rỗi nói giỡn với cô sao?” Nghĩ đến chuyện cũ mấy ngày qua nhà sản xuất Trần lại lạnh sống lưng, máu toàn thân đều chảy ngược lại, nhìn thấy Đinh Ngọc Mai gây ra nhiều chuyện như vậy liền tức giận: “Cút đi!”
Định Ngọc Mai còn hy vọng có thể dựa vào nhà sản xuất Trần làm thêm một vài bộ phim truyền hình nữa, nhưng nghe vậy thì không dám làm càn nữa, cúi đầu mau chóng rời khỏi đó.
Sau khi Đỉnh Ngọc Mai rời đi, nhà sản xuất Trần nhíu mày, ai biết Võ Hạ Uyên hóa ra lại là… Nếu không phải người kia lo lắng sẽ làm người khác nghỉ ngờ, làm lỡ việc của Võ Hạ Uyên, thì có lẽ ông ta cũng không thể kiếm lại cái mạng già này rồi, nhà sản xuất Trân chậm rãi cúi người, vùi mặt vào lòng bàn tay, vai khẽ run.
Một tháng sau, Võ Hạ Uyên liền rối như tơ vò, việc quay phim của Đỗ Minh Thông vừa đi vào quỹ đạo thì cô liền chạy sang bên Khương Thi.
Thiếu niên này nhìn như mặt trời, đã tự tin hơn trước rất nhiều, bởi vì dáng người vô cùng cứng rắn mạnh mệ, tuy rằng không thể nói là quá to lớn nhưng khi trút bỏ vẻ ngoài nhợt nhạt và yếu đuối thì cũng khiến hai mắt mọi người tỏa sáng.
Cùng lúc đó Võ Hạ Uyên cũng vì Khương Thi mà giành được một suất trong chương trình tạp kỹ.
“Khi đi đừng căng thẳng, để Hàn Dũng đi cùng em” Võ Hạ Uyên căn dặn: “Cứ phát huy như thường là được, được thì tốt, không được cũng không sao” Bởi vì tổ chương trình đã sắp xếp đề tài ma sói giết người trong mê cung nên khách mời cần phải vận dụng trí não mới có thể tìm được lối ra do đó cô có chút lo lắng.
“Chị Hạ Uyên muốn qua chỗ của anh Thông sao?” Khương Thi hỏi thăm.
“Ngày em ghi hình chương trình đó là đêm.
Giáng sinh” Võ Hạ Uyên trả lời: “Anh Thông của em vẫn còn đang nghỉ phép, nhưng mà chị Hạ Uyên của em có việc”
Khương Thi buột miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Đêm giáng sinh đó!” Võ Hạ Uyên võ võ vai Khương Thỉ: “Cơ hội tốt cho các cặp đôi hẹn hò”
Khương Thi trợn to mắt, một hồi lâu sau mới cười lên: “Vậy thì em chúc chị Hạ Uyên có một đêm Giáng sinh vui vẻ”
Quay cuồng liên tục mấy tháng, tuy rằng Trương Tấn Phong không nói ra miệng nhưng mỗi ngày trong phòng đều tràn ngập oán khí.
Hơn nữa Võ Hạ Uyên cũng không nỡ để anh một mình trôi qua ngày này, trong cuộc sống vợ chồng cũng cần phải có chút nghỉ thức.
Trước đây chắc hẳn Trần Tấn Phong rất khinh thường những chuyện như vậy, nhưng từ khi ở với chính mình… Võ Hạ Uyên không khỏi mỉm cười, cô biết rằng Trương Tấn Phong rất quan tâm.
Vào đêm Giáng sinh, Võ Hạ Uyên đã tìm chuyên gia tạo mẫu để khôi phục khuôn mặt vốn có của mình.
Cô nhìn mình trong gương cảm thấy nhan sắc thật của mình thật sự rất xinh đẹp, cô ghé sát vào gương thêm một chút, thuốc cải trang của chị Tố có tác dụng dưỡng nhan rất tốt, mới có mấy tháng thôi mà nếp nhăn quanh khóe mắt đã không còn nữa.
“Bà chủ đẹp quá” Chuyên gia tạo mẫu chân thành khen ngợi.
“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên rời khỏi đó, sau đó cô đi thẳng đến một thẩm mỹ viện ở trung tâm thành phố, vì lạnh nên cô quấn một chiếc áo.
khoác màu xám nhạt dài đến mắt cá chân, thoạt nhìn rất rườm rà nhưng vẫn không giấu được khí chất trầm ổn lạnh lùng, gương mặt đẹp tuyệt mỹ rất thu hút ánh nhìn của người qua đường, khiến họ không nhịn được mà cứ quay lại nhìn.
Không lâu sau đó thì Trần Anh Thư đi từ trên lầu xuống, cô ấy cũng ở đây để chuẩn bị cho đêm Giáng sinh, dự định sẽ có một đêm khó quên với Võ Đức Duy.
Trần Anh Thư kín đáo nhét một cái hộp cho Võ Hạ Uyên, che mặt nói: “Đều là những thứ mà cậu muốn, mặt nạ trên mặt tớ còn chưa khô, nên tớ đi lên trước đây”
Võ Hạ Uyên cười: “Đi đi”
‘Võ Hạ Uyên lại gọi một chiếc xe rồi đi đến địa điểm cuối cùng.
Đây là một khách sạn tình yêu rất đắt tiền, tối nay tất cả các bữa ăn đều là số chẵn.
Tâng 1 và tầng 2 chiêu đãi khách, còn các phòng ở tầng 3 là các phòng đặc biệt.
Võ Hạ Uyên chủ yếu là yêu thích không gian của nó, xung quanh đều là thảm thực vật xanh tươi, nhiệt độ mát mẻ, hương hoa thoang thoảng.
Trần Tấn Phong ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau mới cau mày, lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Võ Hạ Uyên, nhưng bên kia vẫn tắt máy, người đàn ông có chút cáu kỉnh ném di động sang một bên, nặng nề thở ra một hơi.
: Phùng Bảo Đạt thấy thế thì bắt đầu sợ hãi, lo lắng khi Trương Tấn Phong buồn bực sẽ thay đổi ý định không đi nữa.
Không, không, không, tổng giám đốc Lệ luôn là người có đạo đức nghề nghiệp, đã nói hẹn với khách hàng thì nhất định sẽ đi, mà khách hàng đó chính là bà chủ, chỉ là tổng giám đốc Lệ không hề hay biết mà thôi.
“Tổng giám đốc Lệ, chúng ta đến rồi”
Phùng Bảo Đạt xuống xe, mở cửa ra.
Trương Tấn Phong liếc biển hiệu của khách sạn qua cửa số, ánh mắt trầm xuống : “Khách hàng là phụ nữ sao?”
Phùng Bảo Đạt cẩn thận trả lời: “Dạ”
“Vê nhà thôi” Trương Tấn Phong không có ý định xuống xe: “Hẹn ở một nơi như thế này, có ý định gì còn muốn tôi tự vạch trần sao?
Phùng Bảo Đạt, cậu làm việc ngày càng không đáng tin cậy rồi”
Phùng Bảo Đạt gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lệ, sao anh không đi xem một chút đi?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Tấn Phong đột nhiên bản tới.
Sống lưng của Phùng Bảo Đạt cứng ngắc, thiếu chút đã nói ra hết sự thật nhưng cuối cùng vẫn cố cắn răng nhịn xuống: “Tổng giám đốc Lệ, tôi là tâm phúc của anh, tôi sẽ không làm những chuyện có hại cho anh dâu, anh đi xem một chút đi, nhất định sẽ không làm anh thất vọng”
Trương Tấn Phong nhướng mày nhìn Phùng Bảo Đạt, đôi chân thon dài bước ra khỏi xe, dáng người mạnh mẽ thẳng táp, anh cài cúc áo trước ngực nói: “Phùng Bảo Đạt, cậu thật giỏi”
Phùng Bảo Đạt khổ không thể t: giám đốc Lệ nói gì vậy”
Khách sạn tình yêu, Phùng Bảo Đạt lại nhất quyết muốn anh đi vào một mình, điện thoại của Võ Hạ Uyên thì không gọi được, đây là một kế hoạch có trăm ngàn sơ hở, ngoài mặt Trương Tấn Phong không nhìn ra cái gì, nhưng tim lại đập “thình thịch” mang theo nhiệt độ thiêu đốt lồng ngực.
“Tâng một, bàn số 991” Phùng Bảo Đạt vui vẻ nói.
Bàn 99… Trương Tấn Phong chậm rãi nhếch khóe miệng, đúng là cô vợ ngốc ống nghếch của anh mà.
Lúc đó, Võ Hạ Uyên cởi chiếc áo khoác rộng thùng thình ra, để lộ chiếc váy ngắn màu đỏ bên trong, phong cách cực kỳ đơn giản nhưng lại xinh đẹp không gì sánh được.
Lúc Trương Tấn Phong đi đến bàn 99 thì không thấy bóng dáng Võ Hạ Uyên, định quay lại thì hai mắt đã bị che mất, có lẽ vừa rồi cô đã trốn sau tấm bình phong.
“Đoán xem tôi là ai?” Võ Hạ Uyên véo cổ họng hỏi.
“Cô gái xinh đẹp nào đây?” Trương Tấn Phong bắt lấy cánh tay của Võ Hạ Uyên đặt lên môi hôn: “Hơi thở của em quả thật làm anh say mê”
Trong tiểu thuyết cũng đã không còn viết những nói quê mùa kiểu này nữa rồi, nhưng mà những lời này được nói ra từ trong miệng của Trương Tấn Phong lại giống như đang ngâm thơ, rất hữu dụng với Võ Hạ Uyên “Anh biết là em rồi hả?” Võ Hạ Uyên xoay người nhào vào trong vòng tay của Trương Tấn Phong, ngẩng đầu nhìn hẳn.
“Thật đẹp..” Đôi mắt của Trương Tấn Phong sâu thẳm, anh vuốt ve mái tóc của người phụ nữ: “Đây là bất ngờ của em sao?”
Võ Hạ Uyên cười ranh mãnh: “Thật ra em chỉ muốn hẹn hò đơn giản với anh thôi, bởi vì Trương Tấn Phong nhà em không thiếu thứ gì nên em cũng không nghĩ ra được cái gì để tặng anh”
“Tặng cho anh một cái khuy m: Trương Tấn Phong lắc lắc cổ tay: cái này đã bị mài mòn rồi”
“Không thành vấn đề!” Võ Hạ Uyên bảo người phục vụ dọn thức ăn lên.
“Đây là lần đầu tiên em đến đây nên cũng không biết mùi vị của nó như thế nào, nếu anh không thích thì ăn ít thôi, tối về em làm bữa tối cho anh” Võ Hạ Uyên đặt món ăn yêu thích của người đàn ông trước mặt.
“Đêm nay ăn bữa này là đủ no rồi” Trương Tấn Phong cắt thịt bò ra thành những miếng nhỏ vừa ăn sau đó giao cho Võ Hạ Uyên, chỉ cần là những thứ người phụ nữ này làm anh đều vô cùng yêu thích.
Tiếng đàn cello trong nhà hàng đột nhiên chuyển thành tiếng chuông leng keng, Võ Hạ Uyên vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hơi sững sờ: “Tấn Phong…”
“Hừm “Tuyết rơi rồi”
Võ Hạ Uyên vẫn đặt một phòng trên lầu 3, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, Trương Tấn Phong biết cô chắc chắn vẫn còn có “bất ngờ” khác nhưng cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.