Nhà họ Phi đã làm những gì trước đây cô cũng có hiểu biết, còn báo cáo điều tra của Phùng Bảo Đật lại càng chỉ tiết hơn, hận không thể đào cả tám đời đối phương lên để làm cho rõ ràng, Võ Hạ Uyên xem hết tất cả, không có gì đặc biệt, đột nhiên, ánh mắt của cô chăm chú trên người một người.
Hạ Nam Trung, cháu trai của Hạ Sam, năm nay hai mươi ba tuổi, là một người mới nổi lên trong ngành giải trí nước Nga.
‘Võ Hạ Uyên ánh mắt tối sầm lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, người mới nổi Sao…
Đỗ Minh Thông qua đầu lại nhìn về phía Võ Hạ Uyên, đang định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng bởi vì nụ cười của Võ Hạ Uyên lại đột nhiên quên hết sạch, chị Uyên dường như có chỗ nào khác lạ ‘Võ Hạ Uyên đã gửi email cho Phạm Minh Trạch, hỏi liệu anh ta có thể liên hệ với giới truyền thông địa phương, để thêm một người khác vào không.
Trong vòng bốn mươi phút, 80 bữa sáng mà Võ Hạ Uyên làm đã bán sạch sẽ, một phần 25k, tổng cộng là 2 triệu.
Kiều Nhật Linh ôm lấy ví tiền cười toe toét, không ngậm được miệng “Chị Uyên, một buổi sáng đã bán được 2 triệu rồi!”
“Tiên sẽ giao cho em giữ”Võ Hạ Uyên tiện thế nị p, cũng coi như thỏa mãn cảm giác thành tựu của Kiều Nhật Linh, “Sau này em cùng với anh Thông của mình đi bán đồ ăn sáng có được không?”
“Ừm ừm!” Kiều Nhật Linh nóng lòng muốn tìm việc, “Vậy buổi chiều em sẽ tìm việc khác”
“Không được!” Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh Thông đồng thanh.
Kiều Nhật Linh sửng sốt: “Tại sao?”
“Không phải là chị Uyên đả kích em, em chưa từng làm việc nhà bao giờ, không biết nấu cơm, trong cuộc sống cần phải có người chăm sóc, thực chất chỉ có quay phimVõ Hạ Uyên nhẹ giọng nói:” Vậy thì đừng làm khó bản thân.
Chỉ là một tiết mục mà thôi.
Không phải sau khi học xong sẽ nâng cao được kỹ năng diễn xuất.
Sau này, buổi sáng em sẽ bán đồ ăn sáng, buổi chiều trao đổi kỹ năng diễn xuất với anh Thông, đồ ăn sáng ngoài tiền nguyên liệu ra, còn lại 1 triệu 4, em giữ cho tốt, tiền thuê nhà của chúng ta rất nhanh có thể kiếm ra được rồi”
‘Võ Hạ Uyên không nói sai chút nào về Kiều Nhật Linh, vừa mới ra ngoài một buổi chiều có thể làm tay bị thương rồi, thực sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Kiều Nhật Linh khịt mũi, cảm thấy Võ Hạ Uyên nói gì rất có lý, không có phủ nhận giá trị của cậu ấy, mà còn trà hình muốn nói cậu ấy biết diễn xuất nữa, Kiều Nhật Linh cười trộm, vậy cũng được, bình thường thì giúp chị Uyên làm chút chuyện gì đó cũng được.
Khi trở về nhà trọ, mọi người đều đã thức giấc, nhìn chiếc xe trống rỗng, Lâm Hàm Khúc ôm Chung Sở Kiều mà hét lên.
“Buổi chiều, Sở Kiều cùng với Hàm Khúc sẽ cùng chị đi bán xà phòng và dầu thơm” Võ Hạ Uyên vừa kiểm tra tay Kiều Nhật Linh vừa nói, “Làm xong sẽ đi mua một chút hoa tươi, chị dạy mấy em cách làm, còn có, con gái ít nhiều cũng phải học cách nấu cơm, không vì ai cả, ít nhất là lúc đói có thể chiều theo ý của bản thân.
”
Chung Sở Kiều và Lâm Hàm Khúc nóng lòng muốn học việc ngay.
Không ngờ những thứ mà trước đây mình không coi trọng bây giờ lại có tác dụng đến vậy, nhìn Võ Hạ Uyên giống như thần tiên trong mơ cái gì cũng có thể làm được, quả thực là sùng bái đến nổ tung rồi Tay của Kiều Nhật Linh hồi phục rất tốt, chỉ có ngón cái là hơi sưng.
Kiều Nhật Linh thở dài: “Chị Uyên, chị quả thật chính là tiên nữ!”
Trịnh Hoài Lan đứng trên tầng hai với vẻ mặt u ám, đầu ngón tay đập lên lan can sau đó tái mặt vì dùng lực quá mạnh, cô ta nghĩ đi nghĩ lại trên người mình và người đại diện chỉ còn lại triệu mấy, rốt cuộc cũng phải mở miệng nói: “Chút nữa đi 100k cho Võ Hạ Uyên.
”
Người đại diện thở phào nhẹ nhõm: “Được” Vốn dĩ là, chẳng phải kim cương cũng chẳng phải là bảo vật gì, cũng không biết phải kiêu ngạo như thế làm gì Nhìn thấy người đại diện của Trịnh Hoài Lan, Võ Hạ Uyên liền cười: “Sao vậy?”
Người đại diện nóng bừng cả mặt, tại sao tình tiết tự vả vào mặt như thế này Trịnh Hoài Lan không tự mình đến làm? Gô ta miễn cưỡng nở một nụ cười:” Cái đó, ý của Hoài Lan là, mọi người đều ở cùng một chúng tôi cũng tham gia”
Vừa nói vừa đem tiền đưa cho ‘Võ Hạ Uyên đang đứng bên cạnh không nói gì, bởi vì bản thân người đại diện cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Võ Hạ Uyên chưa bao giờ tính toán một chút gì cả, khoan hồng đại lượng nhận tiền.
Khá tốt, nhưng nói rõ trước, món ăn của ngày nào sẽ điều chỉnh dựa theo số tiền mà chúng tôi kiếm được, không thể nào làm hài lòng khẩu vị của tất cả mọi người.
”
Người đại diện vội vàng không ngừng gật đầu:”Thế này là được rồi!”
Đạo diễn nhìn thấy vậy tim đập “thình thịch’không ngừng, nói nhỏ với phía sản xuất ở bên cạnh:” Không hổ là người phụ nữ xuất thân từ gia đình danh giá, phẩm chất này…”
Người sản xuất cũng vô cùng tán thành Buổi chiều ba người phụ nữ đi bán xà phòng, Chung Sở Kiều theo thói quen bước đi uyển chuyển động lòng người, trên người mặc một chiếc váy trắng tuyền, vô cùng hấp dẫn.
‘Võ Hạ Uyên nhìn người đi qua, thở dài một hơi,Thứ này không bán được lâu dài.
”
Lâm Hàm Khúc:”Tại sao?”
Chung Sở Kiều nghĩ ngợi một chút: Thứ này không giống với bữa sáng, có thể dùng rất lâu.
Lâm Hàm Khúc cười nói:’Vậy không sao, chúng ta có thể ngồi xe bus đi một nơi xa hơn”
“Rất tốt’Võ Hạ Uyên trêu bọn họ:” Bắt đầu có đầu óc kinh doanh rồi đấy”
“Ây ya chị Uyên “Lâm Hàm Khúc ngồi xuống bên cạnh Võ Hạ Uyên/Chị biết làm nhiều thứ như vậy, đây đều là những bài học bắt buộc của phu nhân con nhà giàu sao?”
Võ Hạ Uyên nháy mắt mấy cái/Không có đâu…”
“Không thể nào.
”
Võ Hạ Uyên giải thích: “Chỉ cần có hứng thú thì cố gắng thử làm, sau đó sẽ từ từ có kết quả”
“Chị Uyên khiêm tốn rồi” Lâm Hàm Khúc líu lưỡi, “Trước đây em nghĩ bản thân cũng khá là lợi hại, mãi cho đến bây giờ mới được nhìn thấy thần tiên thực sự”
“Được rồi” Võ Hạ Uyên cười, “Mấy ngày nay mấy người đã thối phồng tôi lên đến chín tầng mây chưa?”
Năm giờ chiều, Phạm Minh Trạch gọi điện tới.
“Hai người trông hàng, chị đi nghe điện thoại” Võ Hạ Uyên dặn dò “Phạm Minh Trạch?” Võ Hạ Uyên đứng xa hơn một chút.
“Bà chủ, cô nghĩ gì thế, còn muốn cho thêm người vào?”
“Không được sao?”
“Được thì được, nhưng giá cả sẽ cao hơn.
Không nói về phương diện tiền bạc, thì nói về bên truyền thông đều đã thông cáo hết rồi.
”
Phạm Minh Trạch giải thích, “Lại cho thêm một người sợ rằng khán giả sẽ không tán dương”
‘Võ Hạ Uyên gật gật đầu, cái này có lý.
Cô nhìn chảm chäm vào tòa nhà màu đỏ trong góc một chút, nét mặt dần thay đổi, “Phạm Minh Trạch, nếu một khách mời rút lui, thì thêm một người nữa vào sẽ không có vấn đề gì chứ? “
Phạm Minh Trạch sửng sốt: “Khách mời lần này về cơ bản là trước mắt có yêu cầu vô cùng cao, Phạm Minh Trạch, anh liên hệ với ê-kíp chương trình, liên tục đưa ra những vài đoạn cut nhỏ:Võ Hạ Uyên thấp giọng: “Cố gắng kéo thêm thật nhiều kỳ vọng của khán giả.
” “
“OK, cái này là sở trường của tôi” Phạm Minh Trạch trả lời, nhưng vẫn còn phân vân, “Bà chủ, cô muốn để ai rút lui?”
“Anh xem đoạn biên tập xong sẽ hiểu thôi”
‘Võ Hạ Uyên đang nói, liền nghe thấy tiếng Lâm Hàm Khúc hét lên, “Buông ra!”
“Tôi bên này có chuyện xảy ra, tôi cúp máy trước” Võ Hạ Uyên cúp điện thoại, quay người lại, liền thấy hai người đàn ông đang lôi kéo Chung Sở Kiều đi, đến thợ quay phim cũng bị doạ, vừa vác máy vừa tranh luận với nhau nhưng hai người kia xua tay thô lỗ tỏ ý không hiểu.
Võ Hạ Uyên vội vàng tiến lên buộc một người đàn ông đã năm chặt Chung Sở Kiều phải buông ra, vẻ mặt lạnh lùng, “Xin các anh hãy tôn trọng người khác một chút.
Một người đàn ông khác ngây người nhìn Võ Hạ Uyên, sau đó trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
“Chị Uyên … Chung Sở Kiều sợ hãi túm lấy góc áo của Võ Hạ Uyên.
Tiếp đó, Võ Hạ Uyên cố gắng giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh và tiếng địa phương, nhưng họ vẫn xua tay, hơn nữa còn bắt đầu động tay động chân với Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên nhìn hai người ánh mắt lóe lên nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, biết rằng bọn họ nghe hiểu, chỉ là giả vờ.
“Cút” Võ Hạ Uyên chửi một tiếng.
Đối phương không những không sợ hãi mà ngược lại còn mỉm cười muốn tiến thêm một bước.
Võ Hạ Uyên không thể chịu đựng được nữa.