Ở nước Nga, vì dân số ít mà tính dịch chuyển lại cao nên trong mọi trường hợp, việc mua thuốc tránh thai đều được ghi chép lại.
Tra cứu theo tài liệu hai mươi năm trước, sau khi trở về Hạ Lam đã từng mua thuốc tránh thai hai lần, mà mỗi lần đều mua với số lượng cao nhất có thể.
Có điều thời gian đó cô ta đã mang thai hai tháng nên chắc chắn thuốc này không phải để cô ta tự sử dụng.
Võ Hạ Uyên để ý thấy ánh mắt nhấp nháy của Nguyễn Thu Thu, cô biết cô ta không nói thật.
“Thế này nhé!” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Nếu như chị Thu Thu tin tưởng, em có thể nhờ một anh bạn em là bác sĩ, chuyên môn rất xuất sắc, chưa biết chừng có thể thăm khám cho chồng chị”
Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên ngẩng đầu: “Liệu có cơ hội không?”
“Dù sao hầu hết bệnh nhân qua tay anh ấy đều khỏi bệnh, anh ấy chính là một bác sĩ bậc thầy đó” Võ Hạ Uyên chống cãm:”Thật ra thì anh chị mới chỉ ngoài bốn mươi, nếu như có thể dưỡng sức khỏe mạnh hơn thì chắc hẳn vẫn có thể sinh con được”
Nguyễn Thu Thu nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bã mà hốt hoảng, hốc mắt thoáng chốc đỏ ửng.
Cô ta cầm tay Võ Hạ Uyên, nức nở nói “Hạ Uyên, chị xấu hổ nên không dám nói thật với em.
Thật ra người không thể sinh con là chị, chính là do chị!”
Đây cũng là nỗi niềm trăn trở của bà suốt bao năm qua ở nhà họ Hạ, không thể nói thành lời.
Mẹ Hạ Tuấn Khải lúc còn sống vẫn thường xuyên chỉ mặt bà mà mắng: “Đồ gà mái không biết đẻ trứng!” Vẫn may là Hạ Tuấn Khải không chê bà cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy.
Võ Hạ Uyên nắm lấy bàn tay Nguyễn Thu Thu, dịu dàng nói: “Chị Thu Thu, em hiểu, chị không cần căng thắng như vậy: Nguyễn Thu Thu lộ rõ niềm mong mỏi: “Vậy em có thể giúp chị liên hệ với người bạn kia được không?”
“Dĩ nhiên” Võ Hạ Uyên mỉm cười: “Có điều gần đây anh ấy đi công tác nước ngoài, thời gian tới chắc chưa thể về được.
Thế này đi, chúng ta có thể làm xét nghiệm cụ thể, sau đó em sẽ gửi kết quả sang cho anh ấy, để xem anh ấy có thể lưu ý chế độ ăn uống được hay không Nguyễn Thu Thu tiếp tục nói.
Thời còn trẻ, bà đã được bác sĩ gia đình chăm sóc ba năm, thậm chí cũng đã uống thuốc hơn nửa năm nhưng đến giờ vẫn không có tiến triển, Hạ Tuấn Khải cũng không bận tâm.
Sau này hai người có Hạ Quang Bảo, bà cũng dần từ bỏ ý định.
Bây giờ bỗng nhiên biết được mình có cơ hội sinh con, Nguyễn Thu Thu làm sao có thể không quan tâm chứ?
Võ Hạ Uyên thấy bà đứng ngồi không yên, đã không còn hứng thú thưởng trà từ lâu nên đành kết thúc qua loa rồi hai người đi thẳng tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, Võ Hạ Uyên mới phát hiện Nguyễn Thu Thu đang ngó dọc ngó ngang, ngay cả việc lấy số xếp hàng cũng không biết.
Võ Hạ Uyên không kìm được hỏi: “Chị Thu Thu, trước giờ khi bị bệnh chị làm thế nào?”
“Nhà tôi có bác sĩ” Nguyễn Thu Thu hơi ngượng ngùng.
“Bởi vì thời buổi khó khăn, mẹ tôi chẳng có tiền nên mỗi khi chúng tôi bệnh thì đều gọi bác sĩ gia đình tới thăm khám.
May mà sức khỏe tôi luôn tốt, không có bệnh gì nghiêm trọng.”
Võ Hạ Uyên lập tức nghẹn lời.
Nếu đúng.
như cô dự đoán, vậy thì cả đời này Nguyễn Thu Thu đều… Thật đáng buồn! Tuy chỉ là chuyện vụn vặt không đáng nói nhưng cô ta vẫn tin tưởng chồng và người nhà một trăm phần trăm, liệu có khi nào tất cả đều là dối trá?
Sau cuộc kiểm tra, Võ Hạ Uyên ngồi bên ngoài chờ cùng Nguyễn Thu Thu, trong khi cô ta căng thẳng vặn cái ngón tay.
Không thể gieo rắc hi vọng cho người này được, vì nếu nhiều hỉ vọng thì cũng nhiều chấp niệm.
Nguyễn Thu Thu thực sự rất tin tưởng Võ Hạ Uyên, cô có thể thuyết phục một người như Phạm Đình Cảnh, ät hắn không phải là người tầm thường, điều này cũng chẳng có gì khó hiểu “Đừng lo lắng!” Võ Hạ Uyên vỗ vỗ mu bàn tay Nguyễn Thu Thu.
Ban đầu cô có suy tính sẽ lợi dụng người đàn bà này, những việc làm.
này coi như là đền bù một phần tổn thất.
Thế nhưng mấy ngày sau Võ Hạ Uyên phát hiện ra, trong nhà họ Hạ bà chính là người vô tội nhất.
Bà giống như một kẻ ngốc bị người ra làm mờ mắt, tưởng rằng bốn bề đều là hoa thơm cỏ ngọt nhưng ai dè khắp nơi đều là sự mục rữa thối nát.
Bây giờ tâm tư của Võ Hạ Uyên đã thay đổi.
Đúng là cô phải đối phó nhà họ Hạ và nhà họ Đàm, nhưng cô cũng thực lòng muốn giúp đỡ người đàn bà này một tay.
Cô cũng đâu thể đập chuột làm vỡ chum, làm vạ lây đến người vô tội chứ.
Nguyễn Thu Thu thở dài: “Không sao đâu, chị cũng đã nghĩ thoáng rồi, cho dù bác sĩ nói thế nào chị cũng có thể chấp nhận.
Còn nếu như tình trạng khả quan hơn, anh bạn kia có thể điều trị cho chị thì chị có thế tự nuôi đứa trẻ của mình”
Bà ấy cười bằng tất cả hi vọng: “Nếu được vậy thì đời này chị cũng chẳng cầu gì hơn nữa.”
Không lâu sau đó, bác sĩ cầm tờ kết quả đi ra hỏi: “Ai là Nguyễn Thu Thu?”
“Tôi đây!” Nguyễn Thu Thu đứng dậy.
Đáy mắt bác sĩ thoáng hiện lên tia kinh ngạc, có lẽ anh ta không nghĩ rãng người bệnh lại lớn tuổi như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nói tiếp: “Có lẽ là áp lực trong lòng quá lớn, nên ra ngoài giải tỏa để điều chỉnh lại tâm trạng một chút”
Võ Hạ Uyên kìm nén nhảm hai mắt lại, quả đúng vậy!
Nguyễn Thu Thu vẫn chưa kịp phản ứng “Hả?”
€ô ấy cục súc hỏi: “Giải tỏa để điều chỉnh lại tâm trạng một chút là sao? Bác sĩ, tôi có vấn đề gì vậy?”
Bác sĩ cũng ngây người, không ngờ Nguyễn Thu Thu sẽ hỏi lại như vậy.
Võ Hạ Uyên nhận lấy tờ phiếu kết quả trên tay bác sĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Để tôi nói với cô ấy Trong lòng Nguyễn Thu Thu vốn đang bình tĩnh chợt như dậy sóng, nỗi sợ hãi sâu đậm ùa lên tâm trí cô ta.
Cô ta dường như hiểu lời bác sĩ, vừa sợ hãi vừa không dám nghĩ tới kết quả kia.
“Hạ Uyên…” Hai mắt Nguyễn Thu Thu xao động, rõ ràng đã biết được ít nhiều.
Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, đỡ lấy bả vai Nguyễn Thu Thu: “Chị Thu Thu, chị nghe em nói này, chị đừng kích động”
Nguyễn Thu Thu nuốt nước miếng gật đầu “Ý của bác sĩ là, cơ thế chị không có vấn đề gì cả”
Nguyễn Thu Thu mơ màng hỏi lại lần nữa: “Không có vấn đề sao?”
“Đúng, bác sĩ nói chị nhiều năm qua không mang thai có lẽ là bởi áp lực trong lòng quá lớn.
Chị hoàn toàn có khả năng sinh nở-”
“Sao có thể như vậy chứ?” Tin tức tốt xuất hiện nhưng Nguyễn Thu Thu không thể đối diện với sự thật đó.
Cô ta khóc nức nở, tranh cãi với Võ Hạ Uyên: “Bác sĩ gia đình nói khả năng mang thai của chị rất nhỏ, nói tử cung của chị không thích hợp để có bầu, còn nói chị… Lời vẫn chưa nói hết, Nguyễn Thu Thu đã òa khóc nức nở.
Võ Hạ Uyên ôm lấy Nguyễn Thu Thu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô ta: “Không sao, không sao rồi!”
Nguyễn Thu Thu đau đớn khóc lóc một hồi, giống như đem toàn bộ uất ức suốt gần hai mươi năm qua mà khóc.
Võ Hạ Uyên kiên nhẫn ngồi cùng cô ta, mãi cho đến khi cô ta dần tỉnh táo lại.
“Hạ Uyên, có khi nào là do bác sĩ gia đình chẩn đoán sai?” Nguyễn Thu Thu lầm rầm hỏi Võ Hạ Uyên không biết trả lời sao: “Chị Thu Thu, bác sĩ gia đình khám cho chị bao.
nhiêu năm rồi? Nếu bác sĩ chẩn đoán sai một hai lần thì không nói, đăng này bao nhiêu lần mà vẫn sai.
Chị uống thuốc điều trị, gặp bao nhiêu đau đớn, một người bác sĩ sao có thể vô dụng đến vậy?”
Nguyễn Thu Thu sực tỉnh trong lòng: “Ý em là…”
“Chỉ có thể là bác sĩ đó đã bị người ta xúi giục” dù tàn nhãn nhưng Võ Hạ Uyên vẫn phải nói ra sự thật “Tại sao lại như vậy chứ?” Nguyễn Thu Thu không thể nghĩ ra: “Con chị sinh ra thì cũng là con cháu nhà họ Hạ, tại sao bọn họ lại không muốn chị sinh con?
“Chị Thu Thu, bên em đã điều tra ra một chuyện, chị có muốn nghe thử không?”
Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Em cứ nói đi!”
Võ Hạ Uyên: “Hạ Quang Bảo rất có thể là con trai của Hạ Lam”
“Rắc!” một tiếng, mảnh vải bị che trước.
mắt như bị thổi bay đi, trong đầu Nguyễn Thu Thu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, dường như lần đầu tiên cô ta nhìn rõ thế giới này.
Từ sự mù mờ không rõ, chỉ thấy có chỗ gì đó không ổn, bây giờ cô ta đã tìm được lời giải thích thỏa đáng.
“Ôi!” Nguyễn Thu Thu ôm lấy Võ Hạ Uyên, than khóc nức nở.