Người của Giang Thị tìm kiếm tài liệu về người điều chế hương liệu, cuối cùng phát hiện lại chính là người nhà họ Nguyễn, chính là một người con gái trong dòng họ đã đi lấy chồng, vì là con vợ lẽ nên không ai hay biết đến.
“Thật ra thì tôi cũng mới tiếp xúc không lâu” Nguyễn Thu Thu với vẻ mặt xấu hổ, quần áo chỉn chu đáp: “Chỉ là ở nhà rảnh rỗi không biết làm gì nên nghịch thử thôi”
Mấy vị điều chế hương nổi tiếng ở Giang Thị đầu một cái, đúng là một loại năng khiếu trời sinh, ở giới điều chế hương liệu cũng là một hiện tượng dễ thấy.
“Cô Thu Thu, xin hỏi cô có nguyện vọng đến làm việc tại Giang Thị hay không?” Một người trong số đó hỏi.
Nguyễn Thu Thu đè nén niềm vui sướng trong lòng xuống rồi gật đầu: “Đương nhiên rồi”
“Loại nước hoa “Đường tới Thiên đường” này vô cùng thích hợp với chủ đề về mùa xuân của chúng tôi, chúng tôi muốn đề xuất với cô.
được nhượng quyền tiêu thụ sản phẩm này, cô thấy có được không?” Vị Phó tổng giám đốc mở miệng.
Nguyễn Thu Thu nhớ kỹ lời dặn dò của Võ Hạ Uyên, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.
Cô ấy hơi cau mày suy nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng đáp: “Dù sao tôi cũng là người nhà họ Nguyễn, ượng quyền tiêu thụ cho công ty cũng là điều nên làm”
Lời cô ấy vừa nói ra, những vị lãnh đạo công ty vốn cho rằng cô ấy sẽ đòi hỏi nhiều điều lúc này mới thở thào nhẹ nhõm, hơn nữa còn nhìn người phụ nữ không màng thiệt hơn này bằng một con mắt khác.
“Cô Thu Thu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cô chế độ đãi ngộ khiến cô hài lòng nhất”
Tin tức này vừa truyền tới nhà họ Nguyễn, đám người vốn đã sớm quên Nguyễn Thu Thu bỗng chốc đã lục lọi lại trớ nhớ về hình ảnh của cô ấy.
Hơn mười năm qua, Nguyễn Thu Thu lần đầu tiên nhận được điện thoại của cha mình, bảo cô hãy về thăm nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Thu Thu ngồi một mình cách biệt trong nhà vệ sinh, tự cắn cổ tay để ngăn không khóc thành tiếng.
Đúng dịp hai ngày nữa là đại tiệc của nhà họ Nguyễn, mỗi năm tổ chức một lân.
Những năm trước Nguyễn Thu Thu vốn không có tư cách tham gia nhưng năm nay thì khác.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể giúp cô đứng thẳng lưng ở nhà họ Hạ.
Võ Hạ Uyên đi nhờ xe Phạm Đình Cảnh tới nhà họ Nguyễn.
Trên xe, Võ Hạ Uyên nhìn về phía gương sửa soạn lại tóc tai.
Cô đi ra ngoài vội nên cũng chỉ trang điểm qua loa, chỉ kịp thay bộ đầm màu vàng nhạt.
Dù vậy, đối với một người không có chút hứng thú nào với người đẹp như Phạm Đình Cảnh, cô vẫn có vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.
Phạm Đình Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nhắc cô trước cả tiếng đồng hồ, cô làm cái gì vậy?”
Võ Hạ Uyên cười sảng khoái: “Tôi có chút chuyện nên quên mất” Thật ra thì cô đang nghiên cứu một loại hương, sự tập trung khiến cô quên sạch mọi thứ xung quanh, không còn để ý đến giờ giấc.
Phạm Đình Cảnh đã có bạn gái, Võ Hạ Uyên lấy thân phận là thư ký của cô ta để tham dự.
Bạn gái Phạm Đình Cảnh nhìn Võ Hạ Uyên một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt thiếu thiện cảm.
Phạm Đình Cảnh để ý thấy, anh ta cảnh cáo người phụ nữ của mình: “Em chỉ là bạn gái của anh, em nên biết điều một chút đi”
Người đàn bà ngại ngùng cúi đầu xuống, nhưng trong lòng vẫn thấy không phục.
Coi như cộng tất cả sự nghiệp của nhà họ.
Nguyễn lại cũng chỉ có Thất Thành của ET, chưa kể đến vì người đông nên quyên lợi bị phân tán rất nhiều.
Cái này không giống với Trương Tấn Phong, thứ gì là của anh thì chính là của anh.
Tuy vậy nhưng khi vừa vào đến nhà họ Nguyễn, Võ Hạ Uyên vẫn lập tức nghĩ đến bốn chữ: cuộc sống xa hoa.
Tuy không phải là phô trương lãng phí quá nhiều tiền của nhưng vẫn thể hiện đầy đủ Trong phòng khách ánh đèn sáng chói, khách khứa đông đúc, tiệc tùng linh đình.
Võ Hạ Uyên quét mắt nhìn bốn phía một lượt.
Trước đây cô vẫn cảm thấy người đàn ông nhà mình quá xa xỉ nhưng lúc này lại cảm thấy anh cực kỳ cực kỳ giản dị.
“Cô còn đứng đó làm gì?” Phạm Đình Cảnh trầm mặt h‹ Võ Hạ Uyên lập tức tiến lên, diễn tròn vai thư ký của mình.
Thật ra thì Phạm Đình Cảnh dẫn cô ấy đi gặp một số người, tránh trường hợp không cẩn thận lại gây ra phiền toái.
Phạm Đình Cảnh cũng coi như người thân cận với Tra Nhĩ chủ bữa tiệc, hơn nữa lại có giao dịch lớn với nhà họ Nguyễn nên đương nhiên ngồi ở bàn chủ nhà.
Võ Hạ Uyên với thân phận thư ký ngồi cách bàn chủ nhà ba bàn, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Phạm Đình Cảnh.
Hiện tại người đứng đầu nhà họ Nguyễn là Nguyễn Thành Bân, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi.
Mặc dù ông ta khá mập nhưng vẫn giữ được dáng vẻ khôi ngô như trước, nói chuyện điềm đạm, mặt mày uy dũng, có thể thấy là người có địa vị cực kỳ cao ở nhà họ.
Nguyễn.
Trước tiên ông ta khai tiệc, nói bằng tất cả cảm xúc dâng trào, khen ngợi thành quả huy hoàng của nhà họ Nguyễn mấy năm qua.
‘Võ Hạ Uyên nghe cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Trưa cô không ăn gì nên giờ cái bụng đói đang sôi ùng ục, cô nén lấy một chiếc kẹo trên bàn đưa lên miệng, khiến một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện lộ rõ vẻ mặt khinh thường.
Mọi người hết lượt nịnh nọt, Nguyễn Thành Bân vui vẻ hớn hở ngồi xuống.
Đúng là một màn khai tiệc vất vả, Võ Hạ Uyên lập tức cầm đũa lên.
“Người này ở đâu ra đây?” Người phụ nữ vừa mới khinh bỉ Võ Hạ Uyên mở miệng hỏi Võ Hạ Uyên cố nuốt một miếng thức ăn lớn, cảm thấy mùi vị không tệ, cô thuận miệng trả lời: “Thư ký của ngài Tra Nhĩ”
Người phụ nữ kia lập tức cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, đành cúi đầu không dám nói nữa.
Võ Hạ Uyên ăn uống no nê, thản nhiên đi tìm kiếm một vòng, đang đến gần cửa thì phát hiện ra Nguyễn Thu Thu, xem ra chỉ họ này của bọn họ ở nhà họ Nguyễn rất không được coi trọng.
Cũng không lâu sau, theo tiếng thốt lên kinh ngạc từ bên trong, một người con gái từ trên lầu bước xuống.
Da dẻ cô ta trắng nõn nà, gương mặt xinh đẹp, hàng lông mày thanh tú lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Cô ta mặc một chiếc đầm màu trắng bạc được trạm khắc kim cương cầu kỳ, trong nhát mắt đã trở thành trung tâm sự’ chú ý của mọi người.
Nghe thấy những tiếng thán phục của mọi người, cô ta hơi nâng cằm và cong miệng.
Nguyễn Thành Bân đứng dậy, dắt tay người con gái và giới thiệu với mọi người: “Đây là con gái tôi – Châu Ninh Yến.”
“Cô Ninh Yến thật là xinh đẹp!”
“Không hổ là con gái ông Bân, quả thật là xinh đẹp tuyệt trần: Nghe một đám người tâng bốc, Nguyễn Thành Bân một lần nữa lại cười lớn tưng bừng.
Châu Ninh Yến đang định ngồi xuống thì đột nhiên lại lên tiếng hỏi: “Tôi nhớ người điều chế ra nước hoa “Đường tới Thiên đường” cũng là người nhà họ Nguyễn chúng ta phải không?”
Giọng điệu cô ta trong trẻo lạnh lùng mà man mác, lập tức khiến thần kinh Nguyễn Thu Thu chùng xuống.
Cha của Nguyễn Thu Thu đứng dậy, cười đáp: “Đúng là con gái tôi.”
Dường như mấy người không phải dòng của bà cả không có tư cách đứng cùng chỗ, nói cùng câu chuyện với người khác.
Nguyễn Thu Thu đứng dậy theo, cười gật đầu: “Chào cô Ninh Yến”
“Ừ” Vẻ mặt Châu Ninh Yến hiền dịu đi ít nhiều: “Tôi rất thích nước hoa “Đường tới Thiên đường” của cô, nhưng vẫn luôn cảm thấy có khuyết điểm gì đó.
Gần đây cô có điều chế được loại nước hoa nào mới không?”
Mọi người đều biết Châu Ninh Yến vốn là người đam mê nước hoa nên trong bữa tiệc gia đình, cô ta nói ra những lời này cũng là hợp tình hợp lý.
Nói cho cùng, trong nhà họ Nguyễn cô ta rất được cưng chiều, vừa là con gái duy nhất của Nguyễn Thành Bân, lại sắp kết hôn cùng người nhà họ Kỷ, sinh con tôn quý Nguyễn Thu Thu theo bản năng liếc nhìn ‘Võ Hạ Uyên, phát hiện Võ Hạ Uyên đang lấy tay, khoa tay múa chân theo hình số ba.
Ý cô là dùng loại hương thứ ba trong ba loại hương kia.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi: “Tối hôm qua tôi mới điều chế ra một loại, tôi cảm thấy rất hợp với cô Ninh Yến đây”
“Thật không?” Hai mắt Châu Ninh Yến sáng lên, cô ta kéo cánh tay Nguyễn Thành Bân nhõng nhẽo: “Ba!”
Nguyễn Thành Bân cười gật đầu: “Được được được, ăn cơm trước đi đã, ăn uống xong xuôi ba bảo cô ấy làm cho con được không?”
Đây cũng là phần giải trí, mọi người ăn uống xong xuôi thì rảnh rỗi ra ngoài sân trung tâm.
Nhà họ Nguyễn có sẵn dụng cụ pha chế, lập tức sai người mang ra ngoài.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, thấy Võ Hạ Uyên khẽ gật đầu.
Cô ta biết việc mình có thể phất lên như diều gặp gió không đều phụ thuộc vào lần này.
Đời này Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Mỗi một giọt tinh chất hương hay tinh dã lêu cân đong hết sức chính xác.
Lúc đầu cô ấy còn hơi hồi hộp nhưng dần dần, cô ấy càng lúc càng say mê.
Cuối cùng, một giọt tinh màu xanh da trời rơi xuống, mùi thơm tràn ngập khắp nơi.
Võ Hạ Uyên hít một hơi, cảm thấy hết sức hài lòng.
Châu Ninh Yến bước nhanh về phía trước, trong mắt lộ rõ niềm vui sướng: “Đúng là một mùi hương xuất sắc, thoáng một chút lạnh lùng, mang hơi thở của núi tuyết, tôi rất thích.
Mùi hương này tên là gì?”
Lần này không cần Võ Hạ Uyên chỉ dẫn, Nguyễn Thu Thu mạnh dạn đáp: “Nếu đã đặc biệt dành cho cô Ninh Yến thì cứ gọi là “Ninh Yến” đi!”