“Ninh Yến, Ninh Yến..” Châu Ninh Yến lẩm bẩm hai lần, lòng ham hư vinh đã được thỏa mãn một cách mãn nguyện.
Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Thành Bân: ‘Ba, con thích món này”
Đây chính là loại nước hoa mà Võ Hạ Uyên không ăn không ngủ điều chế suốt ba ngày mới ra, là loại xuất sắc nhất trong ba loại.
Sở dĩ nói nó là xuất sắc là bởi nó không chỉ khiến người ta hưởng thụ bằng khứu giác mà hơn thế còn kích thích sự đồng tình về mặt cảm xúc của con người, nhất là với kẻ vô cùng ngạo mạn như Châu Ninh Yến.
Người trong nghề đã từng nói: “Người chế tạo mùi hương, mơ tưởng viển vông, đầu độc lòng người, chính là hương trong lòng.”
Những người ngửi được mùi hương ít nhiều đều lộ ra vẻ cao ngạo, Võ Hạ Uyên khẽ lắc đầu.
Những người này đều không được, phải giống như Phạm Đình Cảnh đó, cùng đứng trong đám người nhưng sắc mặt không biến đối, lẽ đương nhiên thành người cao quý, như thế mới có thể được hưởng thụ một cách chân chính.
Phạm Đình Cảnh nhàn nhạt nói: “Quả thực là một mùi hương tốt!”
Đây cũng là câu nói đầu tiên của anh ta kể từ khi tham dự buổi tiệc đến giờ.
Phải biết rằng ngay cả khi lúc trước Nguyễn Thành Bân thăm hỏi, anh ta cũng chỉ bình tĩnh gật đầu một cái.
Có thể được Phạm Đình Cảnh khen ngợi, Châu Ninh Yến lại càng thêm đắc ý hơn nữa: “Mùi hương này con muốn giữ lại dùng một thời gian đã, sau đó mới bán ra bên ngoài.”
Nguyễn Thành Bân vội vàng liếc nhìn Phạm Đình Cảnh: “Con lại làm loạn rồi, con không nghe ngài Tra Nhĩ đây nói cậu ấy cũng muốn sao, còn đòi…
“Không cần” Phạm Đình Cảnh buông điện thoại xuống, nhẹ giọng cắt ngang: “Tùy ý cô Ninh Yến thôi, chẳng qua tôi cũng cảm thấy mùi hương không tệ, chứ cũng không muốn dùng”
Trên điện thoại di động xuất hiện tin nhắn do Võ Hạ Uyên gửi tới: “Để tôi điều chế cho anh một loại, đảm bảo tốt hơn loại này”
Nếu đã có thứ tốt hơn, tại sao phải đi giành giật thứ thấp hơn?
Sau lần thể hiện này, địa vị của Nguyễn Thu Thu tại nhà họ Nguyễn đã nhanh chóng tăng lên.
Làm ngành nào cũng cần có chuyên môn kỹ thuật, sản xuất nước hoa cũng là một nguồn thu lớn của nhà họ Nguyễn, người nhà này tự nhiên sẽ coi trọng cô ấy thêm mấy phần.
Cách một đám người, Võ Hạ Uyên khẽ gật đầu với Nguyễn Thu Thu đang cố găng kìm nén từng giọt nước mắt.
Từ nay về sau kể cả Hạ Tuấn Khải có đem con trai của anh ta với người đàn bà khác về, cô ấy cũng không cần phải khom lưng khụy gối, sống phải nhìn mặt người khác, lúc nào cũng đối mặt với nỗi sợ hãi bị đuổi ra bên ngoài nữa.
Người phụ nữ phải có sự nghiệp của riêng mình với có thể sống thoải mái được.
Đúng lúc này, một người quản gia trung niên vội vã đi tới, vẻ mặt nôn nóng.
Không biết ông ta nói gì với Nguyễn Thành Bân, chỉ bi Châu Ninh Yến đứng cách đấy không xa lộ rõ vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Nguyễn Thành Bân gạt một loạt các vị khách qua một bên, sải bước về phía cửa.
Châu Ninh Yến không đuổi theo mà quay lưng về phía mọi người để chỉnh trang lại đầu tóc và trang phục.
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là…
Một bóng lưng cao ráo gọn gàng chậm rãi đi tới, mỗi bước đi của anh ta đều như được đo đếm kỹ lưỡng, không nhanh cũng không chậm, mang lại cảm giác bức bối đến kinh sợ, thế nhưng trên mặt lại như chứa đựng sự hân hoan, ý cười vẫn vương nơi khóe miệng.
Võ Hạ Uyên nhìn thấy một gương mặt đẹp tỉnh xảo mà hết sức sâu sắc.
Người đàn ông này rõ ràng là một người đa cảm xúc, giống như dáng vẻ của Phạm Đình Cảnh nhưng so với Phạm Đình Cảnh thì càng thâm trầm mà nguy hiểm hơn.
Chỉ với mấy giây ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên chưa cảm thấy sự thay đổi nào trên gương mặt anh ta, giống như có thứ gì bị che giấu hoàn toàn.
Tóc anh ta hơi dài, được buộc bằng một miếng lụa màu đen ở phía sau, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng khiến người khác khó lòng sánh bằng phong thái của anh ta được.
Lần đầu tiên, đúng là lần đầu tiên Võ Hạ Uyên cảm thấy có một người đàn ông có thể sánh ngang với Trương Tấn Phong.
Cho dù là Phạm Đình Cảnh hay Lê Minh Khanh thì cũng có điểm không thể bằng Trương Tấn Phong, thế nhưng người đàn ông này… dường như.
không hề có điểm nào thua kém.
Người đàn ông nhìn về phía bên này một lượt, lúc này Võ Hạ Uyên mới phát hiện con ngươi của anh ta cũng có màu xanh đậm, giống y hệt màu mắt của Minh Nguyệt.
Phạm Đình Cảnh chẳng biết đã đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên từ lúc nào, anh ta nhỏ giọng nói: “Anh ta đang nhìn cô đấy”
“Sao?” Võ Hạ Uyên vô cùng sửng sốt: “Không thể nào! Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta mà”
Phạm Đình Cảnh nói với ý vị sâu xa: “Biết đâu với người ta thì không phải lần đầu gặp cô: Võ Hạ Uyên rơi vào trầm tư.
Phạm Đình Cảnh hơi cau mày: “Lát nữa tôi đưa cô đi, ở đây là nước Nga, không phải là nước G, người đứng đầu họ Kỷ này nếu như muốn làm gì, tôi cũng chẳng thể ngăn được”
Võ Hạ Uyên rất hiểu đạo lý không thể bắt rồng đi đối đầu với rản, huống hồ đối phương cũng chẳng phải là rắn.
Cô vẫn nên gật đầu: “Được.”
Người đứng đầu họ Kỷ ngồi ở vị trí của Nguyễn Thành Bân, đổi khách thành chủ, hoàn toàn không có chút không thoải mái nào.
Sắc mặt Nguyễn Thành Bân gượng gạo trong chớp mắt nhưng sau đó lập tức đối thành nụ cười.
“Kỷ Thần Nam hôm nay rõ ràng là tới đây phá đám mà” Đàn ông là người hiểu đàn ông nhất, Phạm Đình Cảnh nhìn bộ dạng của người đàn ông kia rồi hừ nhẹ một tiếng: “Chọn đúng ngày nhà họ Nguyễn tổ chức tiệc như vậy, đúng là quá liều lĩnh”
Hóa ra người này tên là Kỷ Thần Nam, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ trong đầu.
Chỉ nhìn một cái là biết Châu Ninh Yến vô cùng yêu mến Kỷ Thần Nam, trong mắt đầu là sự ái mộ, trên mặt lộ rõ vẻ thẹn thùng.
Cho dù ai cũng có thể nhận thấy nhưng Kỷ Thần Nam lại coi cô ta như không khí vậy.
Hết lần này tới lần khác người đàn ông đều mang vẻ mặt tươi cười vui vẻ, khiến cho người khác không thể nóng giận được.
“Ngài Thần Nam hôm nay đặc biệt tới chơi, đúng là rồng đến nhà tôm” Nguy: Thành Bân cười nói.
Kỷ Thần Nam vốn là người ẩn dật, kể cả tiệc gia đình của họ Kỷ anh †a cũng rất hiếm khi tham dự, hôm nay lại đặc biệt đến nhà họ Nguyễn, quả đúng là vẻ vang mà.
Nhưng Kỷ Thần Nam chỉ khẽ lắc đầu: “Ông đừng câu nệ quá!” Giọng điệu của anh ta trâm ấm là nhẹ nhàng, mang theo sự ấm áp, khiến cho người khác không thấy bất kỳ cảm giác nóng nảy gì từ trên người anh ta.
Kỷ Thần Nam vừa nói vừa nhìn về phía Châu Ninh Yến: “Ở Nam Thành, cô có nhớ cô đã làm chuyện gì không?”
Sắc mặt Châu Ninh Yến lập tức trắng bệch.
Đầu tiên Võ Hạ Uyên nghĩ ngay tới Minh Nguyệt.
Lúc đó bị ngã trên đường cao tốc vắng người, rõ ràng là bởi vì…
“Mang người vào đây!” Kỷ Thần Nam nhẹ giọng.
Người thân cận của anh ta lập tức đi ra ngoài, một lát sau thì quay lại, trước ngực bế một cô bé đang ngủ say.
Võ Hạ Uyên không nhìn rõ mặt cô bé nhưng có thể khẳng định chắc chắn, đó chính là Minh Nguyệt Phạm Đình Cảnh thấy Võ Hạ Uyên tránh về phía sau mình thì khá ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi biết cô bé này” Võ Hạ Uyên nhỏ giọ “Chính tôi đã cứu cô bé, trong lúc tinh thần không ổn định cô bé còn gọi tôi là mẹ”
Phạm Đình Cảnh giễu cợt: “Làm mẹ cơ à?”
Võ Hạ Uyên cố gắng nín nhịn nhưng vẫn nhéo vào cánh tay anh ta một cái.
Hàng chân mày của Phạm Đình Cảnh hơi nhúc nhích một chút nhưng anh ta không lên tiếng, Châu Ninh Yến sợ hãi lùi mấy bước liền, như thể gặp phải ma vậy: “Sao có thể…
“Không ngờ tới đúng không?” Kỷ Thần Nam nhấp một ngụm rượu sâm panh, sau đó lắc nhẹ ly rượu trong tay: “May mà con gái tôi phúc lớn mạng lớn nên vẫn còn sống”
Những lời này kết hợp với biểu hiện của Châu Ninh Yến khiến người nghe có thể tưởng tượng ra theo rất nhiều hướng.
Võ Hạ Uyên cũng biết ít nhiều nội tình, theo như cô nghĩ, khả năng cao nhất chính là Châu Ninh Yến muốn được gả vào nhà họ Kỷ nhưng lại không chấp nhận Minh Nguyệt.
Dù sao đến giờ Kỷ Thần Nam vẫn chưa lập gia đình nhưng lại có một đứa con gái.
Bất kể mọi chuyện như thế nào thì đối với Châu Ninh Yến mà nói, cô bé cũng là viên đá cản đường lớn.
Nhưng theo Võ Hạ Uyên thì đâu cần phải làm vậy, chỉ là một đứa bé thôi mà, vậy cũng có thể ra tay được sao?
Minh Nguyệt tỉnh lại, ngẩng đầu lên gọi một tiếng “Bat” nhưng ngay khi vừa thấy Châu Ninh Yến đứng trước mặt, một giây kế tiếp, Minh Nguyệt rít lên chói tai: “Mụ đàn bà xấu xa! Mụ đàn bà xấu xal”
Sự thật tới quá bất ngờ.
Có vẻ Châu Ninh Yến vẫn muốn cứu vãn thứ gì đó nên miễn cưỡng nở một nụ cười, làm bộ muốn tiến lên ôm Minh Nguyệt nhưng cô bé liều mạng giấy giụa: “Ba ơi! Cứu con!”
Kỷ Thần Nam không nhúc nhích chút nào nhưng âm thanh bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn được nữa: “Châu Ninh Yến, cô dám động đến con gái tôi dù là một chút, tôi sẽ chặt tay cô.