Giống hệt như trong chớp mắt, gió xuân bị băng tuyết bao trùm, gió táp xen lẫn tuyết cuồn cuộn kéo tới, che khuất bầu trời, mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vọng Mặc dù Võ Hạ Uyên sống cùng Trương Tấn Phong lâu như vậy, đã quá quen thuộc với kiểu uy phong này nhưng khi nghe thấy những lời này của Kỷ Thần Nam, cô vẫn không khỏi thấy lòng mình run lên.
Võ Hạ Uyên rốt cuộc cũng có thể chắc chắn rắng, Kỷ Thần Nam là một người cực kỳ nguy hiểm.
Bầu không khí lập tức trùng xuống, Châu.
Ninh Yến đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, Nguyễn Thành Bân cũng bị dọa sợ đến mức mặt xám ngoét như tro.
Có thể nhìn ra được nhà họ Giang tuy so với bên ngoài cũng thuộc hàng xa hoa quyền quý nhưng đối với nhà họ Kỷ thì chỉ như muối bỏ bể.
Nguyễn Thành Bân nơm nớp lo sợ: “Ngài Thần Nam, ngài xem thử liệu có hiểu lầm gì ở đây không?”
“Hiểu lâm?” Kỷ Thần Nam giang hai cánh tay, Minh Nguyệt lập tức ùa vào ngực anh ta.
Lúc này cô bé mới ngừng khóc thút thít, Kỷ Thần Nam tiếp tục nói: “Ông không ngại có thể hỏi thử con gái ông xem có phải là hiểu lầm hay không”
Châu Ninh một chữ cũng không dám nói, cô ta thừa biết một khi Kỷ Thần Nam đã cứu được Minh Nguyệt, lại đến đúng bữa việc của nhà họ Nguyễn để hỏi tội thì chắc chẩn là đã xác thực được mọi chuyện, có chối cãi nữa cũng chỉ phí công vô ích.
Rất nhanh sau đó, sắc mặt Châu Ninh Yến lập tức khôi phục như vẻ mặt bình thường.
Cô ta là con gái rượu nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ lại không bằng một đứa con gái riêng sao?
Nguyễn Thành Bân đang vò đầu bứt tai thì bỗng nhiên Châu Ninh Yến mở miệng: “Thần Nam, em…”
“Ai cho cô gọi thẳng tên tôi như vậy?” Kỷ ‘Thần Nam không cho cô ta một chút mặt mũi nào.
Châu Ninh Yến nín nhịn nỗi nhục nhã, hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Anh Thần Nam, em không thích Kỷ Minh Nguyệt, em không muốn ngày nào đó bước chân vào nhà họ Kỷ lại phải chăm sóc một đứa con gái không có máu mủ với mình.
Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở, vừa thể hiện vẻ ngang bướng vừa khiến người khác thương hại.
Võ Hạ Uyên thầm than thở trong lòng, đúng là cũng có thể hiểu được.
Nhưng đáng tiếc là Kỷ Thần Nam không phải là một người dễ dàng thay đổi, hơn nữa lại là người có lòng dạ sắt đá.
Châu Ninh Yến xót xa hỏi: “Anh có thể vì em mà cân nhắc một lần, được không?”
Kỷ Thần Nam rơi vào yên lặng, có vẻ như.
hết sức khó xử.
Đúng lúc Nguyễn Thành Bân đang cho là có cơ hội xoay chuyển tình thế thì lại nghe Kỷ Thần Nam hỏi: ‘Tại sao tôi lại phải suy nghĩ cho cô? Còn cái gì mà bước chân vào nhà họ Kỷ? Cô cảm thấy sau khi cô làm tổn thương con gái tôi, cô còn có tư cách bước chân vào nhà họ Kỷ sao?”
Châu Ninh Yến khó khăn lắm mới góp nhặt tất cả dũng khí để hỏi nhưng một lần nữa lại sụp đổ.
“Anh Thần Nam… Sắc mặt cô ta từ khiếp sợ trở thành dữ dẫn: “Kỷ Minh Nguyệt chỉ là một đứa con gái riêng do một người đàn bà hèn hạ sinh ra.
Chỉ vì nó mà anh đối xử với em như vậy sao?”
‘Vì thế nên người đàn bà hèn hạ đó không thể vượt qua được chuyện sinh con chính là cái giá mà tôi đã tính toán.” Kỷ Thần Nam lạnh nhạt nói ra những lời khiến người khác rợn tóc gáy.
“Thế nhưng trong người Kỷ Minh Nguyệt đang chảy dòng máu của tôi.”
“Con bé là con gái tôi, dù tôi có bạc đãi nó như thế nào thì cũng không để cô là người ngoài tùy ý động đến” Kỷ Thần Nam nhìn về phía Châu Ninh Yến.
“Ban đầu ở Thành Nam, nếu như không phải cô chuồn vội thì cô cho rằng tôi có để yên cho cô sống sót mà quay về không?”
“Con gái mất dạy!” Nguyễn Thành Bân bỗng nhiên nổi giận, kéo cổ áo Châu Ninh Yến mà lôi, sau đó dùng lực đá vào chân cô ta, khiến cô ta quỳ xuống trước mặt Kỷ Thần Nam: “Mau xin lỗi cô bé Minh Nguyệt đi!”
Người mà Nguyễn Thành Bân bắt cô ta quỳ xuống không phải là Kỷ Thần Nam mà là Kỷ Minh Nguyệt.
Nỗi nhục nhã ê chề này không gì sánh bằng.
Kỷ Minh Nguyệt dựa vào ngực Kỷ Thần Nam, hai mắt lén quan sát Châu Ninh Yến một lượt, trong đáy mắt thoáng hiện ra niềm vui Sướng.
“Việc hợp tác với nhà họ Nguyễn này, anh vẫn nên suy tính kỹ lưỡng một chút” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng.
Phạm Đình Cảnh gật đầu một cái.
Bọn họ đều hiểu ý tứ của nhau.
Nhà họ Nguyễn vốn phô trương là vậy, giống như những danh gia vọng tộc vô cùng hào nhoáng.
Thế nhưng với tình thế trước mắt thì như thể mục rữa từ trong xương.
Nếu như không có năng lực trả đũa sẽ bị Kỷ Thần Nam làm nhục.
trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Nguyễn Thành Bân yêu thương con gái nhiều như thế nào chứ? Nhưng ở thời khắc mấu chốt, ông ta vẫn phải đưa con gái ra nhận tội.
Điều này chứng tỏ rất rõ ràng rằng, nhà họ Nguyễn và nhà họ Kỷ không ở cùng một đẳng cấp.
Kết quả cuối cùng là ngay trước mặt tất cả mọi người, Châu Ninh Yến dập đầu ba cái trước Kỷ Minh Nguyệt, toàn bộ quá trình diễn ra thật khó tin.
Nguyễn Thành Bân giống như bỗng chốc già đi mười tuổi.
Ông ta biết nếu như không làm những việc như vậy, bọn họ cũng chẳng với nổi một cây cao như nhà họ Kỷ.
“Chúng ta đi thôi!” Phạm Đình Cảnh đỡ lấy vai Võ Hạ Uyên, đưa cô ấy đi ra cửa.
Thế nhưng bọn họ rất nhanh đã bị người khác chặn lại: “Xin lỗi, bây giờ không thể rời đi được!”
Phạm Đình Cảnh lạnh mặt: “Cút!”
Động tĩnh này lập tức thu hút ánh mắt của Kỷ Thần Nam.
Nguyễn Thành Bân thấy vậy thì vội vàng quay đầu, việc Phạm Đình Cảnh muốn đi vào lúc này đã thể hiện ý đồ rất rõ ràng “Kia là chủ của dòng họ Tra Nhĩ” Nguyễn Thành Bân vội vàng giải thích.
“ồ?” Kỷ Thần Nam nheo mắt: “Nhắc tới mới nhớ, bà cô họ xa của tôi lấy chồng ở nước G cũng là người họ Tra Nhĩ”
Cuối cùng nghi ngờ trong lòng Võ Hạ Uyên cũng có thể giải thích được.
Bảo sao con ngươi Phạm Đình Cảnh cũng có màu xanh đậm, tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng nhìn qua cũng giống như người một nhà”
Phạm Đình Cảnh ấn vai Võ Hạ Uyên xuống để cô ấy không xoay người tại, còn mình thì nhìn về phía Kỷ Thần Nam, giọng điệu oai phong lẫm liệt: “Chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết, bây giờ tôi phải đi rồi, xin nhường đường cho”
Kỷ Thần Nam ưu nhã gật đầu: “Chuyện này cứ tự nhiên.”
Anh ta vừa nói xong, Minh Nguyệt bỗng nhiên rời khỏi lòng Kỷ Thần Nam rồi chạy về phía cửa, luôn miệng gọi “Mẹ! Mẹt”
Hai mắt Võ Hạ Uyên tí Phạm Đình Cảnh chỉ hận không thể xông tới đá bay đám người đang cản đường.
Kỷ Thần Nam bỗng nhiên đứng dậy.
Minh Nguyệt ôm lấy đùi Võ Hạ Uyên, trong mắt lộ rõ niềm vui sướng vì được gặp lại mẹ: “Mẹt”
Võ Hạ Uyên mặt không cảm xúc.
Thật ra cô rất muốn quay lại nhìn một cái.
Chết tiệt, sớm biết vậy đã dùng dung dịch thay đổi diện mạo để đến đây.
Ai mà ngờ Kỷ Thần Nam hôm ầm lại nay sẽ đến đây gây khó dễ, hơn nữa còn mang Minh Nguyệt theo.
“Tôi đã nói rồi” Võ Hạ Uyên định đẩy Minh Nguyệt ra nhưng nhìn cô bé nhỏ xíu nên không đành lòng.
Cô xoa đầu cô bé: “Tôi không phải là mẹ cháu”
Phạm Đình Cảnh ở bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn.
Lần này thì hay rồi, đừng mong ai rời khỏi đây được.
Con ngươi Kỷ Thần Nam sâu thẳm nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên: “Minh Nguyệt, sao con lại gọi bừa như vậy chứ?”
“Không phải con gọi bừa” Minh Nguyệt quay đầu tranh luận lại: “Ba nói con có thể tự chọn mẹ, vậy thì con chọn người này.”
Võ Hạ Uyên lần này không do dự mà hất tay ra rồi xoay người nói: “Trẻ con hay đùa, tôi có gia đình, cũng có con rồi”
Dung mạo quả thật khiến người khác kinh ngạc, Kỷ Thần Nam sững sốt một hồi “Chúc mừng cô tự dâng đầu cho người khác” Phạm Đình Cảnh thấp giọng.
Võ Hạ Uyên: “…”
Lần này Kỷ Thần Nam bước tới trước.
Ở một khoảng cách gần hơn, Võ Hạ Uyên phát hiện dung mạo anh ta đúng là không thể chê được điểm nào, rõ ràng là lúc cần lạnh vẫn lạnh, mà lúc cần dịu dàng vẫn dịu dàng.
Võ Hạ Uyên không tự chủ lùi về phía sau một Ít.
Dường như trong nháy mắt, Kỷ Thần Nam dừng chân, anh ta cười nói: “Tôi biết cô, chính cô đã cứu Minh Nguyệt, tôi rất muốn gặp trực tiếp để cảm ơn cô.”
Võ Hạ Uyên lắc đầu, cố gắng phủi sạch mọi liên quan: “Ngài quá lời rồi, không phải tôi cứu, là bệnh viện cứu.”
Nụ cười Kỷ Thần Nam càng thêm sâu, lần này là nụ cười yếu ớt mang lại cảm giác thêm mấy phần chân thành.
Phạm Đình Cảnh lập tức nhạy bén đứng ra chẩn giữa hai người..