Hạ Lam sắp xếp lại tất cả chứng cứ, mang một gương mặt với các vết bầm tím chưa tan về nhà, trong lòng chứa đầy sữa phẫn uất và tuyệt vọng.
Mấy ngày trước Đàm Nguyên không cho cô ta bước ra khỏi cửa, nói một cách màu mè là ở nhà dưỡng bệnh, nhưng thật ra là cấm cửa cô ta.
Từ ngày cô ta được gả vào nhà họ Đàm đến giờ vẫn chưa bao giờ từng bị oan ức như vậy.
Nếu như những chuyện năm xưa đã bị bại lộ, cô ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại nữa, Hạ Lam căm hận suy nghĩ.
Theo Hạ Lam mà nói, Đàm Nguyên giết Sơn Minh – giết người cô ta yêu đến khắc cốt ghỉ tâm thì cô ta lấy con trai anh ta đền mạng, điều này chẳng có gì là quá đáng.
Đáy mắt Hạ Lam tràn đây vẻ điên khùng.
Cô ta vừa đẩy cửa phòng ngủ bước vào thì đã thấy Đàm Nguyên ngồi trên ghế sô pha, trên bàn đều là tàn thuốc.
Anh ta cúi đầu, khi nghe thấy động tĩnh thì hơi ngước mắt lên nhìn, giọng hơi khàn hỏi: “Vê rồi à?”
Hạ Lam đứng bất động ở cửa Đàm Nguyên gượng cười.
Anh ta tuy không phải dạng công tử là con cưng của tạo hóa nhưng cũng là kẻ có bản lĩnh và tố chất trời cho, hơn nữa lại là con trưởng của nhà họ Đàm, có thể cho Hạ Lam tất cả mọi thứ.
Chuyện đứa trẻ năm đó qua đời, trong lòng anh ta cũng đau xót khôn nguôi, sau đó Hạ Lam nói không muốn sinh con nữa, anh ta cũng đồng tình.
Anh ta yêu thương người đàn bà này, muốn cùng cô ta cùng nhau đi hết một đời.
Ai ngờ rằng… đứa trẻ lại do chính Hạ Lam nghĩ cách giết chết.
Hôm nay khi đã tỉnh táo lại, Đàm Nguyên không muốn bắt Hạ Lam phải đền mạng nhưng trái tim anh ta cũng lạnh lẽo đến tận xương tận tủy, ngay cả hơi thở phả ra cũng như muốn đóng băng lại.
Bí mật được che giấu suốt hai mươi năm không hề lộ tẩy, Hạ Lam không có bất kỳ chứng cứ nào mà chỉ dựa vào lời người khác nói, anh ta đã đến phòng bệnh trước khi Sơn Minh qua đời đã vội kết tội anh ta, từ đó giết chết đứa con của chính họ.
Đàm Nguyên cảm thấy hết sức mệt mỏi, lòng ngập tràn nỗi đau đớn thất vọng.
Đàm Nguyên không muốn giải thích, thậm chí anh ta cũng không muốn nói chuyện với Hạ Lam dù chỉ một lời.
Đàm Nguyên lấy một bản tài liệu từ dưới bàn lên, ném lên bàn rồi nói: “Ký đi!” Anh ta châm điểu thuốc: “Tài sản cố định của nhà họ Đàm cô không thể động đến được, bố cũng không thể đồng ý cho cô được, còn tài sản chung đứng tên tôi và cô thì mỗi người một nửa.
Ký đi”
Hạ Lam sửng sốt!
Cô ta vốn tưởng rằng dù thế nào Đàm Nguyên cũng sẽ không đồng ý ly hôn, bản thân đã chuẩn bị xong đủ mọi cách, lại trăm phương ngàn kế thu thập chứng cứ Đàm Nguyên bạo hành gia đình.
Thế nhưng cô ta không thể nào ngờ rằng Đàm Nguyên cứ như vậy mà đồng ý.
Điều này như thể trút toàn bộ nỗi bưồn bực giận dữ vào tấm vải bông, sẽ bị nó thấm sạch sẽ.
Chuyện này trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô ta.
Đàm Nguyên ngẩng đầu, trong đáy mắt dường như có ngọn lửa giận dữ nổi lên: “Ký mau đi, tôi không đủ kiên nhẫn chờ cô đâu!”
Trong lòng Hạ Lam nhói đau một chút.
Mấy ngày nay Đàm Nguyên đối xử lạnh lùng với cô ta đến mức không thể lạnh lùng hơn được nữa.
Hạ Lam vốn đã quen được nuông chiều, chưa từng bị oan ức như vậy.
Cô ta không muốn mất mặt nên tiến lên phía trước, cúi người ký “xoạt xoạt xoạt” lên tờ giấy Lúc cô ta sắp đi, Đàm Nguyên gọi với từ phía sau: “Chờ một chút!”
Hạ Lam nghiêng đầu đắc ý, cuối cùng Đàm Nguyên vẫn không từ bỏ được, bọn họ…
“Hạ Lam, tôi đối xử với cô không hề t: điều này hẳn cô rất rõ.
Tôi chỉ nói một câu, cái chết của Sơn Minh không liên quan đến tôi Đàm Nguyên gắn giọng từng chữ từng chữ: “Nhưng những hành động tác oai tác quái mà cô đã làm đã cắt đút tất cả tình nghĩa giữa tôi và cô.
Một ngày nào còn sống, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô nữa”
Đàm Nguyên dường như đem tất cả nỗi uất hận đồn nén vào trong từng lời này, Hạ Lam mà không khỏi run sợ trong lòng.
Cô ta cũng không biết mình đã rời khỏi nhà họ Đàm như thế nào.
Đứng trên đường, tiếng còi xe đã thức tỉnh Hạ Lam.
Cô ta đỏ mắt hít một hơi thật sâu, nỗi trống trải trong lòng lại càng lớn hơn.
Không sao, Hạ Lam kìm nén giọt nước mắt, không phải cô ta vẫn luôn mong muốn như vậy sao?
Về nhà họ Hạ rồi, cô ta còn có Quang Bảo, đó chính là cậu con trai của cô ta và người cô ta yêu thương nhất.
Cô ta sẽ về đó chăm sóc cậu 1a, trông nom nhà họ Hạ, sẽ là người quản lý mọi thứ.
Nhưng dù thế nào Hạ Lam cũng không thể ngờ được mọi thứ đều thay đổi.
Nguyễn Thu Thu lại mang thai!
“Anh!” Hạ Lam đối mặt với Hạ Tuấn Khải, âm thanh run rẩy.
Hạ Tuấn Khải hơi khó xử, chuyện này cũng hơi khó nói.
Đúng theo kế hoạch thì hẳn rằng Nguyễn Thu Thu phải không có con mới đúng, thế nhưng bây giờ lại có.
Hạ Tuấn Khải bỗng nhiên đổi ý, có thì có chứ sao? Năm đó bọn họ.
lo lắng Nguyễn Thu Thu không thương yêu Hạ Quang Bảo, nhưng bây giờ Hạ Quang Bảo đã trưởng thành, vấn đề này không còn mâu thuẫn nữa.
“Lam à!” Hạ Tuấn Khải giọng trầm xuống: “Bao năm qua anh giúp em, bây giờ anh cũng phải suy nghĩ cho mình một chút chứ.
Nhà họ Hạ sẽ không bạc đãi Quang Khải đâu.”
“Làm sao có thể chứ?’ Hạ Lam cao giọng chất vấn: “Nguyễn Thu Thu có con của mình rồi, làm sao còn để Quang_Bảo..” Cô ta bỗng nhiên cứng họng khi thấy säc mặt của Hạ Tuấn Khải lập tức khó coi: “Anh!” Cô ta vội vàng bổ sung: “Anh, không phải em có ý này!”
Hạ Tuấn Khải hất tay Hạ Lam ra: “Sao em có thể..”
“Tuấn Khải!” Nguyễn Thu Thu nhẹ giọng gọi từ tầng hai xuống, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ö, cô Lam về rồi đấy à?” Giọng cô ấy không sắc sảo như mọi ngày mà ngược lại lại vô cùng dịu dàng, nhưng tai Hạ Lam nghe lại vô cùng ghét bỏ.
“Sao em lại ra ngoài rồi?” Hạ Tuấn Khải vội vàng lên trên, đỡ lấy eo Nguyễn Thu Thu: “Khó chịu à?”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu một cái.
Tuy nói rằng cô ấy đang mang thai nhưng thần sắc lại rất tốt, cả người đều toát lên năng lượng và sức sống, không giống với hình ảnh ảm đạm của Hạ Lam.
“Nếu cô Lam đã về rồi thì để tôi bảo người dọn dẹp phòng” Đây hoàn toàn là dáng dấp của bà chủ gia đình.
Hạ Lam tít từ kế răng ra mấy tiếng: “Đây là nhà tôi”
Nguyễn Thu Thu từ trên cao nhìn xuống cô ta, không hề có một chút nóng giận nào, ngược lại khóe miệng còn khẽ mỉm cười, tay như có như không khẽ vuốt ve bụng mình.
Quả nhiên, Hạ Tuấn Khải không thể nghe nổi nữa: “Hạ Lam, đây cũng là nhà của Thu Thu đấy!”
Nguyễn Thu Thu chợt muốn cười thật to.
Con người đúng là có lúc thật nhàm chán, năm đó cô ấy cầu mà không được, trong tay lại không có gì, còn Hạ Lam thì giương giương tự đắc.
Bây giờ thì cả bố chồng và Hạ Tuấn Khải đều đứng về phía cô ấy, ngược lại Hạ Lam lại chẳng có gì.
“Không có chuyện gì đâu Tuấn Khải, có lẽ do cô Lam tâm tình không tốt thôi” Nguyễn Thu Thu lười biếng nói: “Đúng rồi, chiều nay em có bạn đến chơi.”
Hạ Tuấn Khải đỡ cô ấy quay vào: “Được, coi như có người nói chuyện cùng em”
Trong phòng khách, Hạ Lam như rơi vào hầm băng.
Từ lời người giúp việc, cô ta vừa mới biết Nguyễn Thu Thu bây giờ đã trở thành vật báu của nhà họ Nguyễn, điều chế được nhiều hương liệu độc đáo.
Hạ Lam không thể.
hiểu nổi, một người không bao giờ bước chân ra khỏi cửa như Nguyễn Thu Thu sao có thể điều chế hương liệu được?
Đợi đến buổi chiều, cô ta mới biết người bạn mà Nguyễn Thu Thu nhắc đến là ai, trái tim cô ta như rơi vào đáy vực rồi đập vào đá nhọn, vỡ vụn tanh bành.
Võ Hạ Uyên nói chuyện cười đùa với Nguyễn Thu Thu, trong lúc nói chuyện còn ngước mắt lên nhìn Hạ Lam một cái, trong ánh mắt có tia lạnh lẽo sượt qua.
Võ Hạ Uyên quả thật vô cùng thích vẻ mặt của Hạ Lam lúc này, giống như ma quỷ vậy.
Cô ta từng bước từng bước sa vào chốn không lối thoát, từ nhà họ Nguyễn, nhà họ Hạ, nhà họ Đàm, tất cả đều đang giăng lưới bủa vây cô ta.
“Cô..” Sắc mặt Hạ Lam xám ngoét.
“Sao thế? Cô Lam cũng biết cô Uyên đây à?” Nguyễn Thu Thu giả vờ không biết, nhưng thực ra trong lòng đang sung sướng thầm mắng Hạ Lam ngu xuẩn.
Một người phụ nữ như Võ Hạ Uyên mà cũng dám tùy tiện động vào sao?
Hạ Lam nghiến răng: “Cô muốn làm trò gì?”
‘Võ Hạ Uyên mặt mũi xinh đẹp, nhìn Hạ Lam chäm chằm: “Tôi đã từng nói rồi, chị đã làm gì với con trai tôi thì sẽ phải bỏ ra cái giá tương ứng” Cô ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Chị và Đàm Nguyên hắn là đã ly hôn rồi chứ?”
Con ngươi Hạ Lam chợt co rút lại, chính là cô ta! Chính cô ta đã đem tất cả những chuyện năm xưa nói với Đàm Nguyên! Hạ Lam trừng mắt nhìn Võ Hạ Uyên, chỉ hận không thể nhào tới cắn xé cô ngay lập tức: “Đồ hèn hạ!”