Cưới Ngay Kẻo Lỡ


Kỷ Thần Nam quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả khi mọi người bị ảnh hưởng cũng không để tâm đến trò hề của Châu Ninh ‘Yến.

Thậm chí sau khi Châu Ninh Yến rời đi còn có một số người cười trộm ra tiếng.
“Châu Ninh Yến còn dám chạy đến đây gây chuyện, trước kia cô ta còn tự cho mình là bà chủ, đã thế lại còn cười nhạo người khác”
“Cậu nhìn dáng vẻ tàn nhẫn của anh Kỷ đi còn không, hiển nhiên là không đặt cô ta vào trong lòng, theo đuổi người ta nhiều năm như vậy thật đáng thương làm sao”
‘Võ Hạ Uyên cau mày.
“Nếu em cảm thấy nhàm chán thì đi dạo một chút” Trương Tấn Phong nhẹ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Nhưng mà đừng đi xa, đừng rời khỏi tầm mắt của anh”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Dạ, anh đuổi anh ta đi sớm một chút”
Ra khỏi phòng khách thì thấy có một cái đài phun nước rất lớn, tượng đá nữ thần ở giữa trông rất sống động.

Võ Hạ Uyên khoanh tay đứng ở một bên, không biết tại sao trong lòng lại có chút bồn chồn.
“Chào cô” Có người mở miệng ‘Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn sang thì thấy có cô gái tóc đỏ vô cùng xinh đẹp.
Tuy Võ Hạ Uyên không quen biết cô ta nhưng vẫn gật đầu: “Chào cô.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô kết hôn là đang tìm lý do từ chối” Dáng vẻ của người đẹp tóc đỏ giống như hai người họ đã quen biết trước đó, những lời cô ta nói khiến cho Võ Hạ Uyên cảm thấy khó hi Võ Hạ Uyên: “Hả?”
“Trước khi học cấp hai, tôi lớn lên cùng Kỷ ‘Thần Nam, bọn tôi sống chung trong ngôi biệt thự này” Người đẹp tóc đỏ nhướng mày.
Đầu óc Võ Hạ Uyên luôn nhanh nhẹn thông minh lúc này lại như bị mỡ heo bao phủ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chữ nào cô cũng hiểu nhưng khi chúng nó ở chung với nhau thì cô lại chẳng hiểu gì, cô ta đang nói chuyện với mình sao? Cũng không cần phải như vậy chứ.
Người đẹp tóc đỏ thấy Võ Hạ Uyên như vậy, có chút kinh ngạc: “Cô không hiểu?”
Võ Hạ Uyên: “…”
Người đẹp tóc đỏ còn muốn nói gì đó thì một cỗ hương thơm kỳ lạ đột nhiên ập tới.


Võ Hạ Uyên nhìn đối phương mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tìm được cô rồi” Có người ở bên tai than nhẹ.
‘Võ Hạ Uyên giật giật cổ tay, sức lực cả người giống như lập tức bị rút sạch.

Trước khi cô ngất đi trong đầu hiện lên một ý nghĩ: Tên chết tiệt nào lại mang thuốc mê mạnh như vậy vào bữa tiệc!
Không biết qua bao lâu, mọi thứ trước mặt đều sáng sáng tối tối, trần nhà không ngừng xoay tròn, âm thanh ở bên tai vo ve không dứt.
Võ hạ Uyên chật vật đứng dậy.

Vào lúc thế giới đảo lộn từ trên giường ngã xuống.

Cô nhất ời rên lên một tiếng, lần này tỉnh táo không ít.
Võ Hạ Uyên chửi thề ở trong lòng, chẳng thể đề phòng, cô đã đạt đến loại trình độ này rồi mà còn bị người khác bắt cóc.
Nhưng mà vấn đề quan trọng là ai bắt cô?
Võ hạ Uyên xoa xoa đầu gối đau nhức, nhíu mày quan sát xung quanh.
Đây là một căn nhà được làm bằng gỗ, có Đừng hoảng hốt, chuyện thể nói ở thời đại này ngoại trừ một số danh lam thẳng cảnh hoặc là vùng đặc biệt xa xôi.
Còn những nơi khác vốn dĩ là không thể thấy được.

Đỉnh đầu có một ngọn đèn sắp tắt, trên bức tường đối diện có treo một cái đầu hươu, mắt hươu vô cùng đen, giống như đang lúc hoảng sợ nhất thì bị chặt đầu.


Còn có một ít vật dụng thường ngày, nói tóm lại, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ lạ cổ quái.
Võ Hạ Uyên ráng chống đỡ đứng dậy, cô vịn tường mò mẫm tìm kiếm bức tường trong phòng.

Ở nơi xó xỉnh phát hiện một chậu nước, cô múc một chén nước, bóp vỡ hạt châu thành bột rồi rắc xuống, không có hiện tượng gì, chứng tỏ trong nước không có bỏ gì.
Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi uống lungwr dạ, khí huyết và cơ bắp dần dần khôi phục, lúc này mới giống như sống lại.
Sau đó thông qua khe hở trên cánh cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy một đám người mặc áo khoác trắng, đầu đội vòng hoa đang vây quanh đống lửa miệng lẩm bẩm.

Giữa ban ngày ban mặt, Võ Hạ Uyển cảm thấy mình g như đụng phải một tổ chức quỷ quái nào đó.
Không chỉ có vậy, theo như Võ Hạ Uyên quan sát, bốn phía đều là phòng ốc như vậy.
Trước sau cộng lại cũng có đến bốn mươi năm mươi người, cô “hít” một tiếng, không đánh lại…
Điều khiến Võ Hạ Uyên kiêng dè hơn chính là người nơi này hình như cũng rất thành thạo trong việc dùng hương mê hoặc người khác.
Rất nhanh, nghỉ ngờ của Võ Hạ Uyên đã được giải thích, bởi vì trong đám người này cô nhìn thấy Phạm Anh.
Phạm Anh và đám người này hình như quen biết, bọn họ nói cái gì Võ Hạ Uyên không nghe rõ lắm.

Nhưng qua nét mắt của bọn họ cô đoán rằng những người ở đây đều rất bài xích Phạm Anh.

Chỉ thấy một ông già đưa cho.

Phạm Anh một bọc đồ.

Sau đó hai mắt Phạm Anh liền đỏ bừng, cúi đầu thật sâu chào, xoay người rời đi không quay đầu lại.
Trong lòng Võ Hạ Uyên hiện lên một ý tưởng hoang đường: Đây là Phạm Anh tự bán mình sao?
Có người đi về phía nhà gỗ, Võ Hạ Uyên vội vàng nằm lại trên giường.
Người đến đứng ở bên giường của cô, sau một hồi quan sát có vẻ như cầm cái gì đi, rồi đóng cửa lại.
Thật may, trong đầu Võ Hạ Uyên nghĩ, sau khi uống nước xong cô đã đặt mọi thứ trở lại nguyên xi như ban đầu.
Vì lý do an toàn, Võ Hạ Uyên nẫm một lúc lâu mới đứng dậy, mặc dù cô không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng không thể ở lại đây lâu, có thể chạy càng nhanh càng tốt Nhà họ Kỷ vừa mới đuổi toàn bộ khách khứa đi, chẳng ai ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện này.
Sắc mặt Trương Tấn Phong u ám, trong mắt nổi lên một trận gió bão, hồi lâu sau, anh trầm giọng nói: “Cho nên rốt cuộc là người nào làm chuyện này?”
Kỷ Thần Nam rót ly nước đặt ở trước mặt anh: “Là người dân bản xứ của nước Nga, một tộc người cổ xưa, không chịu hạn chế bởi những quy định đương thời.

Bởi vì mấy năm.
nay nước Nga rất phát triến, nơi bọn họ sinh sống đã càng ngày càng nhỏ, cực kì ít xuất hiện”
“Nhưng tại sao bọn họ lại bắt cóc Võ Hạ Uyên chứ?” Giọng Trương Tấn Phong lạnh lùng nói.
‘Vẻ mặt Kỷ Thần Nam u ám: “Vậy thì phải hỏi xem trên người vợ anh rốt cuộc mang cái gì mà lại khiến cho bọn họ có hứng thú như vậy!
Chân mày Trương Tấn Phong khẽ nhúc nhích, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là quyển bản thảo y học kia.
“Hai người chúng tôi không nhanh như vậy, nhưng nếu anh Kỷ đã cử người đi..” Lê Đình Cảnh dựa vào tay vịn của ghế sô pha, trầm giọng nói: “Vậy thì sẽ không có chuyện gì rồi: Kỷ Thần Nam cười một tiếng: “Thứ cho tôi nói thẳng, loại tộc người cổ xưa này rất phức tạp.

Mặc dù người dân nước Nga rất cởi mở nhưng người có thể thoát khỏi mọi ràng buộc mà sống ẩn dật vẫn tương đối có thủ đoạn.
Nói ví dụ như, hôm nay là một trận gió giữ, tất cả chúng ta đều bị mê man không có sức lực”
Đối với việc này, chẳng qua Trương Tấn Phong chỉ khẽ hừ một tiếng.
Ban đêm, sau khi bên ngoài chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng từ trên giường bò dậy.
Theo lý mà nói, lượng thuốc mê mà những người đó bỏ vào đủ để cô ngủ đến sáng sớm ngày thứ hai.


Nhưng tiếc là cô cũng thành thạo việc này, viên thuốc trên cổ tay cô là vật bảo toàn mạng sống.

Lúc này cô mới giành lại được một chút hy vọng sống.
Cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài, việc này đã nãm trong dự đoán của Võ Hạ Uyên, cô nhẹ nhàng xách chiếc ghế đến phía dưới trần nhà.
Gian phòng này trừ lọt gió còn có một nhược điểm chính là có lỗ thoáng khí ở trên mái nhà.

Những người này hẳn là không nghĩ tới Võ Hạ Uyên lại tỉnh dậy sớm như vậy, cho nên có lỗ thoáng khí là có đường sống.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng dắm lên cái ghế rồi đẩy nó sang một bên, bởi vì thể lực của cô đã khôi phục nên leo lên rất dễ dàng.
Võ Hạ Uyên đưa mắt nhìn bốn phía, sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ ngôi nhà này được xây trên một bãi đất trống, trong gió còn mang theo mùi vị của biển, nơi này hẳn là biên giới nước Nga.
€ó người nửa đêm dậy đi vệ sinh, lười đi †oilet nên tìm một bụi cây nên định giải quyết ngay tại chỗ, tiếng ma sát sột sột soạt soạt, anh ta ngáp một cái, tưởng là tiếng chim hoang dã.
Nhưng không nghĩ tới một bóng người mảnh khảnh bỗng nhiên lao tới, anh ta trợn to hai mắt, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị cú đá đánh ngã xuống đất.
‘Võ Hạ Uyên vẫy vẫy tay: “Xin lỗi, tôi không đánh chết anh thì cũng có khó thể nguôi giận.
Cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài, việc này đã nãm trong dự đoán của Võ Hạ Uyên, cô nhẹ nhàng xách chiếc ghế đến phía dưới trần nhà.
Gian phòng này trừ lọt gió còn có một nhược điểm chính là có lỗ thoáng khí ở trên mái nhà.

Những người này hẳn là không nghĩ tới Võ Hạ Uyên lại tỉnh dậy sớm như vậy, cho nên có lỗ thoáng khí là có đường sống.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng dắm lên cái ghế rồi đẩy nó sang một bên, bởi vì thể lực của cô đã khôi phục nên leo lên rất dễ dàng.
Võ Hạ Uyên đưa mắt nhìn bốn phía, sắc trời đã tối, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ ngôi nhà này được xây trên một bãi đất trống, trong gió còn mang theo mùi vị của biển, nơi này hẳn là biên giới nước Nga.
€ó người nửa đêm dậy đi vệ sinh, lười đi †oilet nên tìm một bụi cây nên định giải quyết ngay tại chỗ, tiếng ma sát sột sột soạt soạt, anh ta ngáp một cái, tưởng là tiếng chim hoang dã.
Nhưng không nghĩ tới một bóng người mảnh khảnh bỗng nhiên lao tới, anh ta trợn to hai mắt, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị cú đá đánh ngã xuống đất.
Võ Hạ Uyên vẫy vẫy tay: “Xin lỗi, tôi không đánh chết anh thì cũng có khó thể nguôi giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận